Bạo Quân Vô Địch

Chương 82: Cải tà quy chính




“Vẽ sau tôi nhất định sẽ cải tà quy chính, làm lại cuộc đời, xin ngài hãy tha cho tôi... tha cho tôi đi, huhuhu.."

Hắn ta đã hoàn toàn kinh hãi tột độ.

Cậu hai Long cũng hiểu rằng, hy vọng được sống nhờ cầu xin là rất mong manh.

Nhưng không cầu xin, chắc chắn sẽ phải chết!

Gã đàn ông trước mặt này, có tiếng là một kẻ máu lạnh sẵn sàng giết người không nháy mắt.

Hắn ta không muốn chết, điều duy nhất có thể làm là cúi đầu cầu xin không ngừng.

Nhìn cậu hai Long quỳ lạy như một con sâu, vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng không chút biếu cảm.

Anh quay sang nói nhẹ với Thanh Ảnh:

"Ba mươi giây!"

"Vâng, Quân chủ!"

Thanh Ảnh lập tức hiểu ý Diệp Phàm.

Đó là ra lệnh cho anh ta trong vòng ba mươi giây phải xử lý cậu hai Long và người của hẳn ta.

“Toàn thể nghe lệnh, giết!"

Thanh Ảnh phấn khích rống lên một tiếng.

Lúc nãy cậu hai Long cứ luôn hò hét giả ngầu, anh ta đã muốn làm thịt luôn rồi

Xẹt!

Hơn mười ngàn người Ám Ảnh Lâu như một lòng nước lũ đen sì do tử thần tạo ra, trong nháy mắt nhấn chìm cả đám người cậu hai Long.

“Đừng... aaa!"

Trăm tên lâu la kia của cậu hai Long phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, thám thiết.

Bao nhiêu năm qua, chúng làm những chuyện phi pháp tày trời, biết bao nhiêu người bị giết oan dưới tay chúng không đếm xuể.

Thiện ác có báo, hôm nay, mạng của bọn chúng đã tận!



Chưa đầy nửa phút, đám người cậu hai Long hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Không hề để lại xác chết nào.

Chỉ còn lại một đống thịt nát và máu me!

Mười ngàn người tu luyện xử lý một trăm tên ô hợp, nếu còn để lại xác thì đó sẽ là nỗi nhục nhã cho Ám Ảnh Lâu!

Phải nói Ám Ảnh Lâu thật sự đủ máu lạnh.

Toàn bộ phố Gia Tân chìm trong im lặng tĩnh mịch!

Những người dân xung quanh chưa từng chứng kiến cảnh tượng đầm máu như thế.

Tất cả đều hoảng sợ kinh hãi.

Nhưng khi họ nhớ ra rằng những kẻ chết đều là loại cặn vã gây hại cho họ ngày thường, lại đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm!

“Cảm tạ Diệp tiên sinh đã giúp con gái tôi báo thủ!"

Người đàn ông trung niên mặc đồ giao hàng lúc nãy phản ứng nhanh nhất, vội vàng cúi đầu cung kính với Diệp Phàm.

“Cảm tạ tiên sinh, đã giúp dân trừ họa!"

Trong đám đông, liên tục có người bước ra

Một người.

Mười người.

Trăm người...

Ngày càng nhiều người bày tỏ lòng biết ơn chân thành với Diệp Phàm.

Có người còn quay lại cảnh tượng này rồi đăng lên mạng, khiến danh tiếng của Diệp Phàm càng vang xa hơn!

Cùng lúc đó, nhà họ Long cũng nhận được tin cậu hai Long tử vong.

"Bốp!"

Trong đại sảnh, gia chủ nhà họ Long là Long. Ngọc Sơn quãng mạnh chén trà xuống đất, gầm lên giận dữ:

“Thằng nhãi Diệp Phàm kia, dám giết cháu tao, lão phu nhất định sẽ xé xác mày ra từng mảnh một!"



Nhưng ông ta cũng chỉ có thể phát tiết như vậy, chứ thực ra không dám đi tìm Diệp Phàm báo thù ngay lập tức.

Lão già này còn có chút tự biết thân biết phận.

“Quản gia, lập tức liên lạc với Ngạo Thiên, xem tình hình bên đó thế nào?"

Hiện tại, nhà họ Long chỉ còn có Long Ngạo Thiên mới có thể đối phó được với Diệp Phàm.

Nếu có thể, ông ta muốn để Long Ngạo Thiên.

quay về sớm hơn.

Nhưng mà, quản gia bận rộn cả nửa ngày trời, điện thoại của Long Ngạo Thiên vẫn không bắt được sóng.

"Ôi, có vẻ chỉ còn cách chờ đợi, chờ Ngạo Thiên trở về rồi báo thù thôi!"

Long Ngọc Sơn thở dài bất đắc dĩ, cảm thấy vô cùng bức xúc bứt rứt

Lúc này, bên phía Diệp Phàm đã ăn xong bữa đêm.

Thanh Ảnh dẫn theo người của Ám Ảnh Lâu cáo từ rời đi.

Trở về nhà, Diệp Phàm không tiếp tục đưa đẩy gì với Đường Nhược Tuyết nữa.

Anh ngồi trong phòng khách, nhíu mày.

Dù sao cũng có cảm giác tâm thần không yên.

“Chẳng lẽ Hắc Bạch Vô Thường có chuyện gì à?"

Nghĩ đến hai người anh em Hắc Bạch Vô Thường đang đi làm nhiệm vụ, Diệp Phàm lẩm bẩm một mình.

Anh không yên tâm lắm, liền lập tức gọi điện cho Bạch Vô Thường.

Đầu bên kia cứ reo inh ỏi mãi nhưng không ai nghe máy!

Lại gọi điện cho Hắc Vô Thường, cũng chỉ nhận được tín hiệu đổ chuông.

Trong lòng Diệp Phàm nhói lên một cái.

Chẳng lẽ... thực sự đã có chuyện xảy ra rồi sao?!