Bạo Quân Vô Địch

Chương 89: Cầu vồng




"Nhanh nhìn kìa, là Long Ngạo Thiên! Hẳn đến

Mọi người lập tức phấn khích, hò reo ầm ĩ.

Chỉ thấy.

Trên biển trúc xanh ngắt, một thân hình trắng toát, ung dung thoát tục, đạp sóng mà đến.

"Ơ? Cầu vồng? Sao lại có cầu vồng vậy?"

Lại có người trong đám đông kinh ngạc kêu lên, ánh mắt tràn đãy ngạc nhiên.

Đang giữa trưa, nắng chói chang, sao lại có cầu vồng được chứ?

Vấn đề là mấy ngày trước cũng chẳng mưa gì cả!

Hơn nữa, cầu vồng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Long Ngạo Thiên, di chuyển theo anh ta.

Phô bày oai phong của anh ta như thần tiên giáng thế!

"Điều này là... Bán thần dị tượng!

Khi mọi người đang ngơ ngác, Giang Nam Cuồng 'Đao bỗng hét lên kinh ngạc.

"Không sai! Chính là Bán thần dị tượng, chỉ có khí tràng của Bán thần mới có thể gây ra hiện tượng lạ như vậy!"

Thiết Quyền Vô Địch cũng thốt lên kinh hãi.

Bán thần dị tượng?

Mọi người sững sờ.

Điều đó có nghĩa là... Long Ngạo Thiên đã đạt đến trình độ Tông sư đỉnh phong.

Bán thần!!

Dưới ánh mắt hâm mộ của muôn người, Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng đáp xuống giữa đỉnh Nam Sơn, tại nơi diễn ra trận quyết chiến.

Không nói lấy một lời, chỉ khoanh tay đứng đấy, tỏ vẻ ngạo nghễ.

Ánh mắt bình tĩnh, như giữa nhân gian này không có gì xứng đáng để anh ta động tâm.

Hàng trăm ngàn người xung quanh đối với Long Ngạo Thiên dường như hoàn toàn không tồn tại.

Cầu võng trên đỉnh đầu của Long Ngạo Thiên tỏa ra những tia sáng bảy màu cùng một lưỡng khí tức khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Khung cảnh này khiến tất cả mọi người chấn động.



Lúc này, trong mắt họ, Long Ngạo Thiên chính là cả thế giới!

Phải nói rằng, màn ra mắt của Long Ngạo Thiên thật đẳng cấp trâu bỏ.

"Hahaha, nhìn thấy chưa! Đây chính là cháu trai Ngạo Thiên của tao, hi vọng của nhà họ Long, thiên tài trẻ nhất trong lịch sử trở thành bán thần!"

"Cái tên Diệp Phàm chỉ biết dựa vào ngoại lực để phô trương thì có gì để so sánh với cháu trai của tao?"

Long Ngọc Sơn phấn khích, gương mặt già nua đỏ bừng, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên.

Ban nấy ông ta suýt nghẹn thở vì tức giận.

Nhưng từ khi Long Ngạo Thiên xuất hiện, ông ta cảm thấy thật nở mày nở mặt.

Mặc dù Diệp Phàm vẫn chưa ra sân.

Nhưng chỉ nhìn khí thế của cháu trai mình, Long Ngọc Sơn tin rằng chắc chắn sẽ thắng!

Những người xem cũng bàn tán xôn xao.

"Không ngờ Long Ngạo Thiên lại mạnh đến thế, đúng là danh bất hư truyền!”

"Đúng vậy, sau nhiều năm nhà họ Long dốc hết toàn lực, cuối cùng đã có được thiên tài như vậy, xứng đáng lắm!"

"Chính xác! Xem ra nhà họ Long sắp thực sự trỗi đậy rồi, từ nay về sau, Giang Thành này có lẽ sẽ thuộc vẽ nhà họ Long!"

Thoáng chốc, những người xem náo nhiệt bắt đầu dần dần nghiêng về phía nhà họ Long.

Rõ ràng là có ý đứng về phe phái kia.

Họ cho rằng Diệp Phàm không phải là đối thủ của Long Ngạo Thiên!

Bên phía Đường Nhược Tuyết, mấy tên đến muộn có vẻ mặt khó coi.

Phó tỉnh trưởng và một số thị trưởng nhìn nhau, không biết nên làm gì.

Bọn họ rất muốn quay lại vẽ phe nhà họ Long, xếp hàng lại lần nữa.

Trận chiến chưa bắt đầu, coi như vẫn còn kịp.

Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Nam Chinh, họ đều không khỏi co người lại.

Không dám nhúc nhích.

Giang Nam Cuồng Đao và Thiết Quyền Vô Địch có vẻ mặt u ám.



Trong lòng đang hối hận muốn chết.

Nếu biết trước Long Ngạo Thiên mạnh như vậy, thì dù có phải dây dưa với Tham Lãng ra sao họ cũng phải cố gắng đứng về phía nhà họ Long.

Nhưng bây giờ...

Nếu bây giờ muốn chạy sang phe nhà họ Long thì có nghĩa là hoàn toàn phải đối đầu với Thiên Lang. Điện, Ám Ảnh Lâu, Dược Vương Cốc và cả đại lão quân đội.

Hai người buồn bực muốn hộc máu.

“Hừ! Đúng giờ hẹn mà tên nhóc Diệp Phàm kia. vẫn chưa dám tới à? Hahaha...."

Long Ngọc Sơn nhìn thời gian và cười lớn.

Nhưng tiếng cười chưa tắt thì đã có người hô to:

“Nhìn kìa, hẳn tới rồi Diệp Phàm tới rồi!"

Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói.

Chỉ thấy trên con đường núi, Diệp Phàm mặc một bộ đồ thường ngày, đi bước từ tốn lên núi.

Vừa đi còn vừa ngắm cảnh chung quanh.

Không có khí thế kinh thiên động địa gì cả.

Giống như một du khách đang đi du sơn ngoạn thủy vậy.

Mọi người liền nhăn mặt bĩu môi.

Cách thức ra sân này thật quá bình thường.

Hoàn toàn không thể so sánh được với Long Ngạo Thiên.

Tên Diệp Phàm này chết chắc rồi!

Diệp Phàm lên tới đỉnh núi, gật đầu chào mỉm cười phía đám người của Đường Nhược Tuyết,

Đường Nhược Tuyết có vẻ lo lắng, hơi há miệng như muốn nói gì đó.

Nhưng rồi cô nhịn xuống.

Cô nằm chặt nằm tay, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kiên định.

"Cố lên! Chắc chắn anh sẽ thẳng!"

Cuối cùng, Đường Nhược Tuyết đã chọn tin tưởng Diệp Phàm.