Bạo Quân Vô Địch

Chương 90: Chỉ có thế à




"Quân chủ vô địch!"

“Quân chủ nhất định sẽ chiến thẳng!”

100 ngàn anh em của Thiên Lang Điện và Ám Ảnh Lâu hướng về phía Diệp Phàm cùng hô vang.

Đối với vị quân chủ của mình, họ hoàn toàn tin tưởng.

Đùa à!

Nhà tù Minh Sơn là nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất thế giới, nhưng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Nếu không có thực lực siêu phàm thì làm sao có thể làm được như vậy?

Một tên Long Ngạo Thiên nhỏ nhoi thì tính là cái rắm gì?

Diệp Phàm bước vào giữa sân, đối diện xa xăm với Long Ngạo Thiên.

Ngay lập tức, cả đám đông im phắc.

Mọi người phấn khích đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu rồi!

Long Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sau một lúc, khẽ mỉm cười, như tự lẩm bẩm mở lời:

"Long Ngạo Thiên tôi luyện võ từ nhỏ, mười lăm tuổi bước vào bán bộ Tông sư, hai mươi tuổi thăng cấp Tông sư, nay đã ba mươi hai tuổi, đạt tới cảnh giới Bán thần, trong nghìn năm qua, chưa từng nghe nói có ai ở Đại Hạ có thể sánh vai với tôi.”

"Nhưng tôi rất cô đơn, bởi sự vô địch khiến tôi cô đơn, rất khát khao một lần thất bại, để trải nghiệm mùi vị đó như thế nào.”

Nói rồi, Long Ngạo Thiên nhìn về phía Diệp Phàm, khẽ mỉm cười:

“Anh nhất định phải biểu hiện thật xuất sắc, nếu không tôi sẽ rất thất vọng đấy."

Nói xong, một cỗ khí thế kiêu ngạo coi thường thiên hạ bỗng bùng nổ,

Cầu vồng trên đầu Long Ngạo Thiên lập tức biến mất.

Bầu trời tối sầm lại.

Tiếp đó, gió nổi lên cuồn cuộn trên đỉnh Nam Sơn, mưa bắt đầu rơi!

Như thấm buốt vào lòng người.

"Mưa đá!"

"Thế mà lại là mưa đá!"

"Uy lực của Bán thần đánh sợ thật"

Sắc mặt mọi người thay đổi vì sợ hãi.



Khí tràng như vậy thực sự khiến người ta khiếp đảm.

Khi nhìn về phía Long Ngạo Thiên, trong mắt mọi người tràn đầy sự kính sợ và ngưỡng mộ, tôn kính y như thần linh!

Diệp Phàm nhếch mép:

"Muốn đánh nhau thì cứ đánh đi, làm trò phô trương khí thế như vậy, anh thực sự khiến tôi thất vọng đấy."

Nói rồi, anh phẩy tay một cái.

Thoáng chốc, đỉnh Nam Sơn biến thành thế giới màu đỏ.

Chưa kịp để mọi người phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì thế giới màu đỏ lại tan biến.

Đồng thời, mưa đá được Long Ngạo Thiên gây ra cũng hoàn toàn biến mất.

Ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, bầu trời quang đãng không một gợn mây.

Tựa như những hiện tượng lạ kia chỉ là một giấc mơ, trên thực tế không hề xảy ra điều gì.

Long Ngạo Thiên lạnh lùng lướt nhìn.

"Không tồi, có chút thú vị, có vẻ trận chiến này sẽ không khiến tôi quá thất vọng. Diệp Phàm, anh quả thật đủ tư cách trở thành bàn đạp để tôi dựng lên truyền kỳ của mình.”

Diệp Phàm mỉm cười:

"Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính anh mới là bàn đạp cho tôi?"

Long Ngạo Thiên nheo mắt lại.

"Hừ! Lời lẽ ngạo mạn! Vậy thì hãy để tôi cho anh thấy thực lực thực sự của tôi!

Nói rồi, thân hình Long Ngạo Thiên chấn động, bùng phát ra khí thế mạnh gấp nhiều lăn so với ban nãy.

Tức khắc, một trận cuồng phong hình thành.

Ngay cả đá vụn trên mặt đất cũng bị cuốn bay. lên.

Uy lực cường đại áp đảo khiến tất cả mọi người

cảm thấy lồng ngực như bị đè bởi một tảng đá lớn, vô cùng ngột ngạt.

Thậm chí việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Trong mắt Long Ngạo Thiên phát ra những tia sáng lạnh buốt.

Đó là chiến ý cao ngất trời!

Phàm, hãy lấy ra toàn bộ thực lực của anh, đừng làm tôi thất vọng!”



Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng chói tai như sấm động, khiến hàng trăm ngàn người run rẩy.

Có người thậm chí phun ra máu tươi.

Thậm chí cả đỉnh núi Nam Sơn cũng run rẩy!

Lúc này, ở trung tâm cơn bão là Diệp Phàm, anh sờ mũi, thở dài:

"Ôi, chỉ có thế à?"

"Quá yếu, thật nhạt nhẽo.”

Ban đầu, anh tưởng Long Ngạo Thiên sẽ có sức mạnh kinh khủng hơn chứ.

Nhưng bây giờ nhìn thì cũng chỉ có vậy thôi.

Thật là quá thất vọng.

Thực ra, Diệp Phàm cũng mong có một đối thủ xứng tầm để mình thỏa sức đại chiến một trận mồ hôi đầm đìa.

Dù sao, đây là cơ hội mà anh đã ấp ủ bấy lâu để chờ đợi.

Nếu anh chẳng tốn chút công sức mà đã hạ được Long Ngạo Thiên thì quá nhàm chán rồi.

Hơn nữa, cũng phải tôn trọng hàng trăm ngàn khán giả đang xem đây chứ.

Vì vậy, Diệp Phàm đã có một quyết định.

Anh giơ tay lên, chỉ vào một số huyệt đạo trên người mình.

Khí hải, Huyền quan, Thần môn...

Anh thực sự đã phong ấn phần lớn tu vi của mình, hạ xuống ngang tầm với Long Ngạo Thiên!

Trong trận quyết chiến mà tự giảm tu vi như vậy, e rằng Diệp Phàm là người đầu tiên từ xưa tới nay.

"Lần này chắc sẽ vui hơn rồi.”

Diệp Phàm tự nhủ một câu.

Ngay sau đó, trên người anh bùng phát ra một khí thế kinh khủng.

So với Long Ngạo Thiên thì không hơn không kém.

Tiếp theo, Diệp Phàm lộ ra nụ cười đểu cáng.

Anh giơ ngón tay trỏ ra, ngoắc về phía Long Ngạo Thiên rồi quát lớn:

“Anh tới đây xem nào!!!"