Căn hộ bên cạnh cứ vang lên âm thanh ồn ào khiến Hạ Băng không thể nào tập trung không ngừng vang lên âm thanh ồn ào khiến Hạ Băng không tài nào tập trung học kịch bản. Nào là tiếng đóng đinh, gõ búa, đục khoét,... chẳng khác nào đang xây dựng một căn nhà mới vậy.
Chỉ cần mang đồ đạc vào thôi, sao cứ như đập ra rồi làm lại thế?
Khi Hạ Băng định ra ngoài phản ánh thì tiếng chuông gõ cửa vang lên, lần này Sở Hàn mang một hộp thức ăn đến. Không phải là tây trang lịch lãm như khi nãy, bây giờ anh chỉ mặc một bộ quần áo thể thao nam màu đen thoải mái nhưng cũng không kém phần điển trai.
“Xin lỗi, vì có vài hư hỏng trên tường nên tôi muốn sửa chúng càng sớm càng tốt. Coi như đây là một phần quà để bù lại sự ảnh hưởng không đáng có này, mong cô không giận.”
Vốn còn đang định qua căn hộ của anh để ý kiến, không ngờ người ta lại đến đây trước, còn mang cả thức ăn đầy thành ý như thế này. Nếu vẫn còn mang thái độ khó chịu đó thì quả thật cũng không phải phép cho lắm.
“Không sao không sao, nhưng mà nhanh nhanh nhé vì nó không chỉ ảnh hưởng mỗi một mình tôi mà còn những hàng xóm khác nữa.”
Hạ Băng vừa nhận lấy hộp thức ăn vừa mỉm cười trả lời. Sở Hàn liếc nhìn cổ và tai của cô, không thấy sợi dây chuyền và đôi bông tai mình vừa tặng thì có chút hụt hẫng. Dẫu biết rằng không ai dám sử dụng những món đồ lạ, nhưng nói không buồn là nói dối. Đương nhiên, anh không thể nào ào ào bảo rằng mình tặng chúng cho cô được, vừa gây ác cảm lại vừa hạ thấp giá trị bản thân.
“Chỉ một chốc nữa là xong thôi, xin lỗi cô một lần nữa.”
“Được rồi, đừng lo quá. Không còn gì thì tôi vào trong trước, chúc anh… ừm mau chóng sửa xong nhé.”
“Cảm ơn.”
Đợi cánh cửa khép lại, Sở Hàn vội chạy về căn hộ trách móc người trợ lý: “Cậu làm ảnh hưởng đến người ta rồi, khi nãy tôi thấy cô ấy trông có vẻ khó chịu lắm, tay còn đang cầm cả kịch bản phim nữa.”
“...”
Lại là anh, không phải vì ai đó không thích nghi được với cấu trúc của căn hộ nên mới bảo anh và mọi người đến làm lại ư? Hơn nữa, không lẽ ông chủ yêu thích cô gái đó thật à?
Không được, ông chủ tài sắc vẹn toàn như thế, không thể nào thích tuýp người như vậy được. Chắc chắn đây chỉ là muốn giúp đỡ nhân viên mới, chắc chắn…
"Tư Minh, cậu đã làm xong việc tôi giao chưa?"
"Dạ rồi thưa sếp, đây là toàn bộ quản lý của Viperlin."
Trợ lý nhanh chóng lấy ra một xấp tài liệu, tất cả thông tin cá nhân, công việc và đời sống của quản lý đều được điều tra kỹ càng không sót một chi tiết nào. Dù không hiểu vì sao sếp lại kêu mình làm việc đó, nhưng chắc hẳn nó phải cực kỳ quan trọng.
Sở Hàn đọc chi tiết từng người, càng về sau ánh mắt càng trở nên khó chịu, cau có. Nam thì trực tiếp loại, nữ lại có xu hướng giới tính không rõ ràng, thậm chí dù cho nam có thích nam thì anh vẫn không thể đồng ý.
"Công ty không còn quản lý nữ nào khác?"
"Dạ không thưa sếp, Viperlin chỉ có mười một quản lý thôi ạ."
"Còn những công ty khác thì sao?"
Tư Minh trả lời: "Cũng không còn ai. Tất cả họ đều có tới tận năm nghệ sĩ dưới trướng, không ai còn thời gian để nhận thêm một nghệ sĩ nào nữa ạ."
Không biết Sở Hàn nghĩ đến điều gì, anh đập bàn lên tiếng: "Được, quyết định vậy đi. Cậu về được rồi, ngày mai đúng tám giờ tôi sẽ đến công ty."
Dù không hiểu chuyện gì nhưng Tư Minh vẫn cùng những nhân viên, người giúp việc ra về. Trước khi cánh cửa khép lại, hình như anh thấy vẻ mặt đắc ý của Sở Hàn. Sếp chuẩn bị làm gì vậy?