"Alo ba?"
Sau khi khóa cửa căn hộ, Sở Hàn lập tức nằm dài trên ghế sofa rồi gọi điện cho ba mình Sở Duật Phong, tiền tổng giám đốc của tập đoàn Sở. Nếu không phải ba thường xuyên đưa mẹ đi du lịch thì chắc chắn ông vẫn còn ngồi trên cái ghế này.
"Gì vậy con trai?"
"Là mẹ ạ? Ba đâu rồi mẹ?"
Nghe giọng của mẹ mình ở đầu dây bên kia, Sở Hàn cũng không ngạc nhiên mấy. Trời cũng đã tối khuya rồi, nếu mà là ba trả lời thì đó mới là chuyện lạ.
Anh rất hâm mộ chuyện tình cảm của hai người, nó thậm chí còn lãng mạn hơn những câu chuyện cổ tích mà bà nội đã kể anh nghe lúc nhỏ. Dù thời gian đầu không mấy suôn sẻ, nhưng qua thời gian, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo nếu không nói thẳng là quá hoàn hảo. Đến tuổi sáu mươi, ngót nghét cuộc hôn nhân của ba mẹ đã trải qua ba mươi, hai người vẫn hạnh phúc như cặp vợ chồng son vậy.
"Đang nấu mỳ rồi. Phong, con trai kiếm anh đây này."
"Kệ nó đi, chắc lại vừa làm chuyện xấu nên muốn nhờ anh giúp chứ gì. Còn khuya!"
"..." Hâm mộ thì hâm mộ thật, tuy nhiên việc ba thương mẹ hơn cả con khiến anh có chút dở khóc dở cười. Không chỉ anh đâu, tình huống của em gái anh cũng tương tự như vậy. Hai người không quản lý chặt chẽ hai anh em như những gia tộc khác mà thả lỏng muốn làm gì làm, điều kiện là không được ảnh hưởng đến gia đình, không được vi phạm pháp luật và không suy thoái đạo đức.
"Đừng để ý đến ba con, ổng chỉ nói linh tinh thôi. Con có việc gì gấp đúng không, nó cho mẹ đi rồi ba mẹ sẽ giúp."
"Dạ cũng không có gì nghiêm trọng mấy, chỉ là con muốn nhờ ba giúp con quản lý tập đoàn một thời…"
"Không!"
"... ngắn."
Còn chưa kịp nói xong thì bên kia đã ngắt máy. Khi nãy còn đang nấu mỳ mà, sao đột nhiên lại lên tiếng từ chối vậy?
Hết cách, anh đành phải tự mình tìm kiếm thêm quản lý cho công ty, một người chỉ quản lý duy nhất một mình Hạ Băng. Đương nhiên, ưu tiên tính cách và năng lực, còn xu hướng giới tính thì đành tính sau vậy.
Giới giải trí có biết bao nhiêu là quản lý, số lượng thì nhiều nhưng chất lượng tốt lại cực kỳ hiếm hoi. Nếu không phải công ty đứng sau mạnh thì gần như họ toàn sai bảo nghệ sĩ dưới trướng mình làm những chuyện ngu ngốc, hủy hoại lòng tự trọng bản thân.
"Xem nào… Đây là?"
Nhìn thông tin chi tiết của một nữ quản lý, ánh mắt Sở Hàn hiện rõ vẻ hài lòng. Đây mới là người quản lý vàng anh cần, chỉ cần người đó gật đầu đồng ý nữa là được. Mà nhiệm vụ này giao cho Peter sẽ hợp lý nhất vì hai người họ quen biết nhau, không, nói đúng hơn họ là người yêu cũ.
Paul đang ở nước ngoài, Tư Minh không đủ cứng rắn, anh lại càng không thể tự mình hẹn gặp Lâm Oanh để bàn về Hạ Băng được kẻo lại có tin đồn nhảm. Dù rất yêu quý cậu em họ này, nhưng vì hạnh phúc tương lai nên đành để cậu ta chịu ủy khuất một chút vậy.
Không rung động thì thôi, còn một khi đã rung động thì phải theo đuổi đến cùng. Chỉ cần tiếp cận đúng lúc, đúng cách, ắt hẳn trái ngọt sẽ kết.
Sở Hàn lập tức gọi điện cho Peter.
"Gì vậy anh họ?"
Đang chăn êm nệm ấm, đột nhiên vị thần này gọi điện khiến cho Peter hoàn toàn tỉnh ngủ. Thật là, gần mười một giờ đêm rồi còn gọi anh làm gì chứ? Định sai vặt gì nữa à?
"Cậu giúp anh liên lạc với Lâm Oanh, anh muốn chiêu mộ nhân tài."
"Hả? Lâm Ôn gì cơ?"
"Lâm Oanh."
Khi Sở Hàn vừa dứt lời là bên kia lập tức cúp máy. Nghe âm thanh kết thúc cuộc gọi, sắc mặt anh trầm xuống, tay đập mạnh lên cái bàn vô tội kia. Gan lớn lắm, thả lỏng chơi bời bao nhiêu lâu nay để bây giờ dám làm như thế?