Hạ Băng nhìn sắc mặt trầm xuống của Sở Hàn, trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi. Có khi nào cô sẽ bị giận vì giấu chuyện này không?
Tuy nhiên, trái với sự lo lắng đó, Sở Hàn chỉ thở dài rồi xoa đầu cô gái, mỉm cười lên tiếng: "Anh không giận, chỉ là anh cảm thấy bản thân thật vô dụng vì không thể làm gì cho em cả. Hơn nữa, đây đâu phải lỗi của em, là của cô diễn viên gì đó mà. Điều anh biết bây giờ chỉ là anh có một người bạn gái cực kỳ tài giỏi."
Cuộc đời của Sở Hàn chưa bao giờ nói dối nhiều và lưu loát như thế, thậm chí biểu cảm gương mặt cũng phù hợp với lời nói. Có lẽ lúc trước anh nên học chuyên sâu hơn về diễn thay vì quản trị kinh doanh, chắc chắn bây giờ đã là một diễn viên hạng A nổi tiếng.
Ánh mắt của anh đầy niềm tự hào, thậm chí chúng khiến Hạ Băng phần nào thêm áp lực, nhưng đó cũng như là động lực để cô phấn đấu hơn nữa. Được, cô quyết tâm rồi, nhất định cô phải trau dồi kỹ năng diễn xuất thêm mới được!
"Cảm ơn anh đã hiểu. Nhưng mà... anh có cảm thấy khó chịu hay gì không?"
"Chắc chắn là không rồi. Anh mới là người phải hỏi em câu đó, vì anh thường xuyên tăng ca và làm việc cả tuần, anh rất lo em sẽ cảm thấy tủi thân."
Sở Hàn diễn rất tròn vai, hoàn toàn đúng chuẩn hình mẫu bạn trai rộng lượng, tốt bụng và yêu thương bạn gái bất chấp đường đi lối về. Đương nhiên anh cũng không ngờ được sau này khi Hạ Băng biết được, hậu quả sẽ thê thảm như thế nào.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi ăn rồi. Nhìn em là anh đoán được em chưa ăn tối đúng không, vậy thì đi cùng anh đi."
Sau hai phút chuẩn bị, Sở Hàn đưa cô đến một quán thịt nướng mà Tư Minh gợi ý. Cậu ta bảo rằng nơi này được rất nhiều người yêu thích, là một trong những địa điểm ăn uống nổi tiếng nhất của Thanh Giang. Thêm một điều anh khá ưng ý về nó nữa, khách có thể đặt phòng riêng chứ không cần phải ngồi chung như những nơi khác.
Cũng may là lúc trưa anh đã nghiên cứu cách nướng thịt, nếu không bây giờ chắc chỉ có thể ngồi đó mà nhìn hoặc nướng bừa nướng đại. Nhìn ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ của Hạ Băng, gương mặt anh càng thêm tự tin và vui vẻ.
Nhất định sau này phải tìm nơi nào thú vị hơn nữa, không thể suốt ngày đưa nhau đi ăn như thế.
Bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ, hai người chủ yếu kể về ngày hôm nay của mình ra sao. Một người nằm dài cả ngày học kịch bản và điền form thông tin được trường đại học gửi, người còn lại bay đến nước X nghiên cứu thị trường nước ngoài để mở rộng tập đoàn và đề ra kế hoạch cho ba dự án hợp tác sắp tới. Đương nhiên, Sở Hàn chỉ rút ngắn là anh cắm mặt trong núi tài liệu, không dại mà khai.
Bữa ăn kết thúc, anh đưa cô đến trung tâm mua sắm. Hạ Băng nhớ lại lời dặn của Lâm Oanh, hạn chế ra ngoài và đặc biệt là nơi đông người, nhưng Sở Hàn đã nhanh chóng đưa khẩu trang cho cô, còn mình cũng mang một cái.
Như vậy vừa vặn cô tránh bị người khác nhận ra, còn anh không bị mấy cô gái vây quanh, mặc dù khẩu trang cũng không ngăn cản được vẻ đẹp trời sinh đó của anh.
Lúc trước anh không có lý do, nhưng bây giờ anh đã là bạn trai chính thức của cô, vì thế nó vô cùng, vô cùng cần thiết. Anh muốn cô khoác trên mình những cái áo, cái đầm do chính tiền anh mua chứ không phải là người khác.
Paul là người tiếp xúc với Hạ Băng đầu tiên, không có nghĩa nó sẽ đi cùng với cô ấy sau này.
"Thứ hai em phải đến trường rồi đúng không, để anh đưa em đi mua tập và sách đã."
"Không cần đâu, em còn đủ tập mà..."
Còn chưa nói xong, Sở Hàn đã kéo Hạ Băng vào trong, miệng thì bảo cô cứ tự do chọn lựa nhưng tay thì gom mỗi kiểu ba cuốn. Rồi chẳng ai biết anh lấy mấy cây bút mực từ lúc nào, cứ như là anh đã mang sẵn chúng vậy. Cô chẳng thể làm gì, chỉ đành mặc kệ anh làm gì thì làm, ừ thì cũng chỉ là tập thôi mà....
Sau khi tính tiền, anh lại đưa Hạ Băng đến cửa hàng quần áo. Lần này anh bảo nhân viên hỗ trợ, vì anh hoàn toàn mù tịt về phong cách ăn mặc của phái nữ. Nữ nhân viên rất vui lòng khi được một chàng trai đẹp trai như thế nhờ cậy, mặc dù anh ấy đã có bạn gái. Tiếc thật đấy!
Trung tâm hai người đang ở lúc này được xem là cao cấp nhất Thanh Giang, gần như chín mươi phần trăm nghệ sĩ đều đến đây lựa chọn quần áo nếu họ không đặt may riêng. Vì thế, nơi đây có vô số nhãn hiệu nổi tiếng trên thể giới, giá cả trung bình của một chiếc áo sơ mi thôi bằng ba tháng lương của công nhân viên chức bình thường.
Thấy giá tiền nằm ở mức trên trời, Hạ Băng lập tức nói thầm Sở Hàn, bảo anh đi mua ở nơi khác vì chúng quá đắt.
Tuy nhiên, anh không đồng ý, còn xụ mặt lên tiếng: "Không sao, nhiêu đây không nhằm nhò gì cả, miễn là em thích."
"Em nghe nói tiền lương của nhân viên văn phòng không cao, mua đồ mắc như thế tốn nhiều tiền lắm."
"..." Sở Hàn còn đang vênh mũi tự đắc, không ngờ một câu nói của Hạ Băng lập tức kéo anh trở về hiện thực.
Quên béng mất việc này rồi!