"Anh là trưởng phòng, hơn nữa nơi làm việc của anh là trụ sở chính của một tập đoàn đa quốc gia, do đó tiền lương cao lắm. Buổi tối anh còn có nghề tay trái nữa, em đừng lo."
Anh không biết lý do này đủ thuyết phục không, chỉ mong là Hạ Băng tin nó là thật. Đúng là lần này anh suy nghĩ không kỹ rồi, nếu may mắn qua ải thì lần sau phải cần thận hơn một chút.
Hạ Băng thấy gương mặt chân thành của Sở Hàn, gật đầu cái rụp, sau đó tiếp tục đi cùng nữ nhân viên tư vấn.
Thuận lợi vượt qua, anh không biết là nên vui hay buồn nữa, cô gái này quá dễ gạt, quá tin người, điểm yếu này mà không khắc phục thì sẽ bị người khác lợi dụng.
Thử qua thử lại, Hạ Băng chỉ chọn một cái đầm phong cách vintage, giá cả ước tính cũng chỉ tầm hai ngàn năm trăm đô. Nó không chỉ đẹp mà còn vừa túi tiền, còn hơn là những bộ đầm lộng lẫy nhưng tiền ở trên trời.
"Sao ít vậy?"
Anh rất vui khi thấy cô nghĩ cho mình, nhưng mà chỉ mỗi một cái đầm thì anh cần gì cất công đưa cô đến tận đây?
Huống hồ, cái gì anh cũng không thiếu, đặc biệt là tiền, nhiêu đây quần áo có nhằm nhò gì so với tiền trong thẻ.
"Em thấy nó hợp với em nhất."
"Anh có thể tặng em thêm vài bộ nữa, cứ thoải mái mà chọn đi. Đừng quan trọng vấn đề tiền bạc, chút tiền cón con này đủ cho em mà."
Thuyết phục một hồi, Hạ Băng vẫn khăng khăng cái đầm đó. Biết rằng cô đang tiết kiệm tiền giúp mình, nhưng chút tiền còn con này anh không thiếu. Biết vậy lúc đầu nên chém gió một ngành nghề nào đó nhỉnh hơn một chút mới được.
"Em chỉ ưng ý mỗi bộ này."
Sau đó, dù cho Sở Hàn đưa Hạ Băng đến cửa hàng nào, cô cũng lấy lý do không hợp hoặc quá nổi, quá trầm. Cố gắng nhồi nhét thế nào thì cô cũng chỉ đồng ý mua thêm một cái áo sơ mi, một cái quần tây đen và một đôi giày bata cho ngày đầu tiên nhập học.
"Anh không mua gì à?"
"Không cần, hôm nay chủ yếu là mua cho em."
Sở Hàn hỏi cô còn định đi đâu không, nhưng Hạ Băng nói rằng sáng mai mình có cảnh quay, vì thế cô muốn về nhà nghỉ ngơi. Đương nhiên, trên đường về, anh ghé cửa hàng mua cho cô một ly nước ép rồi mới về nhà.
Vừa đóng cửa, Sở Hàn đã nhận được điện thoại từ Peter, giọng nói anh ta vui vẻ lại mang ý trêu chọc.
"Chuyện gì?"
"Em vừa gửi cho anh một tấm hình, anh xem thử xem."
Dù không biết thằng nhóc này đang giở trò gì, Sở Hàn vẫn kiểm tra tin nhắn. Nếu có việc thật thì không sao, nhưng nếu nó đang bày trò với anh thì chắc chắn hồm nay nó tới số rồi.
Khi nhìn thấy tấm ảnh, sắc mặt Sở Hàn cứng đờ, nhưng sau đó đổi sang một sự vui vẻ hiếm thấy. Cứ nghĩ là Peter vô dụng, không ngờ thằng nhóc này thỉnh thoảng cũng có ích đấy chứ. Tháng này nên tăng tiền lương cho nó rồi nhỉ, chụp đẹp thế này cơ mà.
"Anh họ đang hẹn hò nha."
Lúc nãy anh đang ở trung tâm mua sắm, định bụng mua thêm hay đôi giày cho kỳ nghỉ sắp tới. Không ngờ lại gặp được người quen, Hạ Băng và Sở Hàn ở một cửa hàng quần áo, hai người đang nói chuyện cùng nhau, gương mặt ai nấy đều tươi tắn cả. Anh định chạy qua chào hỏi, tuy nhiên quản lý của anh đã ngăn cản, bảo rằng có thể chụp một tấm hình để làm quà kỷ niệm.
Tính ra, ngoại trừ Lâm Oanh và Paul, tất cả những người xung quanh đều biết mối quan hệ giữa Hạ Băng và Sở Hàn. Cô gái này phải nói là may mắn thật đấy, lọt trúng vào mắt xanh của anh họ thì khác gì một bước lên mây.
"Chụp hơi mờ, nhưng đẹp."
Sở Hàn khen một câu, nói rằng mình sẽ thưởng thêm 30% lương tháng này cho cậu ta, sau đó trực tiếp cúp máy.
Đây là tấm ảnh đầu tiên của hai người, thiết nghĩ anh có nên in ra rồi lồng khung đặt trong phòng ngủ không nhỉ?