"Tôi quên mất, buổi tuyển chọn hôm nay là do chính cậu sắp xếp."
Trịnh Tuấn ngồi đối diện với Paul, thở dài lên tiếng. Người mà chính tay cậu ta đưa đến làm sao có thể vô dụng và bất tài được?
“Thật mừng là cô ấy được ông thông qua. Chúng ta có thể bàn hợp đồng không?”
Hạ Băng đợi ở dưới sảnh hơn hai mươi phút thì Paul cũng trở lại, trên tay là một xấp giấy. Cô không biết anh và đạo diễn nói gì với nhau, nhưng gương mặt hiện rõ sự tự tin còn hơn cả khi nãy. Có lẽ họ đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ nhỉ?
“Cô làm tốt lắm.”
“Cảm ơn anh.”
Những gì mà Paul làm cho cô còn hơn cả lời cảm ơn, cô biết phải dùng hành động để chứng minh chứ không nên nói suông như thế. Nếu nhớ không nhầm, sau khi cô nhận được vai diễn, cô sẽ ký hợp đồng với công ty của anh ta?
“Đi thôi, tôi đưa cô đến công ty. Vì cô là người mới nên sẽ có nhiều việc nhọc nhằn hơn, nhưng tôi hứa sẽ giải quyết đầy đủ.”
Công ty giải trí Viperlin, công ty con phát triển mạnh nhất của tập đoàn Sở trong hoạt động nghệ thuật. Nơi đây đào tạo rất nhiều minh tinh nổi tiếng, đồng nghĩa muốn vào được thì bạn phải là người có năng lực hoặc cao tần ứng tuyển. Vì nó đại diện cho bộ mặt của tập đoàn Sở, do đó bạn làm tốt thì được thưởng, gây họa thì bị phong sát.
Không giống như tòa nhà cho buổi thử vai khi nãy, ở đây chủ yếu là gam màu lạnh. Màu sơn tường xám nhạt, nội thất cũng chẳng có bất kỳ thứ gì đỏ hoặc cam cả. Điều này cho thấy chủ nhân là một người khó tính, cầu toàn và hơi lạnh lùng.
Ấn tượng đầu tiên của Hạ Băng về nơi này chính là sự trầm vắng. Thứ bảy vẫn là ngày làm việc, tuy nhiên ngoại trừ lễ tân thì cô chẳng gặp bất cứ một ai cả. Cứ thế, cô và Paul đi thẳng đến phòng làm việc của anh mà chẳng trò chuyện một câu nào.
Khi nhìn thấy vài người cúi đầu chào hỏi anh, cô mới nhận thấy bản thân quá nông cạn rồi. Đây là một người quyền lực chứ có phải là đa cấp đâu?
“Đây là hợp đồng, có điều gì không hài lòng thì cô cứ nói với tôi.”
Nhận lấy xấp giấy từ Paul, Hạ Băng cẩn thận đọc từng dòng. Không biết có phải bản thân quá tin tưởng anh không mà cô cho rằng anh chẳng có lý do gì để gạt mình cả. Huống hồ, một người như cô thì có gì đâu?
“Hợp đồng này chỉ kéo dài ba năm, trong thời gian này mỗi bộ phim hoặc hợp đồng quảng cáo cô nhận được sẽ chia tỷ lệ 5:5. Tôi rất muốn tăng cho cô, nhưng đây là điều mà chính boss quy định.”
Nhắc tới người đó, Paul chỉ cảm thấy rùng mình. Những công ty khác thì họ luôn nhượng phần của nhân viên lên đến sáu hoặc bảy, có mỗi ổng là 50:50. Vì lý do này, dù biết một khi bước chân vào Viperlin, tiền đồ của bản thân sẽ phát triển hơn nhưng đa phần diễn viên lại cho rằng như thế là quá thấp.
“Tôi ký xong rồi.”
“Cô chắc chắn chưa?”
Nhìn hai chữ “Hạ Băng” to chình ình trên tờ giấy, Paul nghi ngờ có phải cô ấy tin tưởng anh quá mức không. Thông thường, đối với những minh tinh hoặc doanh nhân khác, họ sẽ dành rất nhiều thời gian để đọc, nhưng cô gái này chỉ mất ba phút để ký tên.
“Tôi nghĩ là… anh sẽ không gạt tôi đâu.”
Paul thở dài trước sự ngây thơ và dễ tin người này của Hạ Băng. Chỉ là ví dụ, nếu như anh ghi một điều gì đó không tốt trong hợp đồng như bóc lột sức lao động hoặc tỷ lệ chia lợi nhuận 9:1, chẳng phải cả cuộc đời cô sẽ rơi xuống vực không?
“Được rồi, tạm thời tôi sẽ trở thành quản lý của cô vì số lượng của những người khác đã đủ. Hiện tại việc đầu tiên cô cần làm là hoàn thành tốt vai diễn của mình, vì tôi là người đề cử nên cô đại diện cho gương mặt của tôi.”
Không giống như bình thường, một khi liên quan đến công việc thì bắt buộc Paul phải nghiêm túc hơn. Hiện tại, vì để tránh mâu thuẫn và những tin đồn nhảm nhí, anh không thể đưa thêm bất cứ tài nguyên nào cho cô.
Anh muốn mình không chỉ là một người thành đạt trong sự nghiệp mà còn là một người bạn trai hài hước và vui vẻ của Hạ Băng, ít nhất bây giờ đó là điều anh theo đuổi trong tương lai. Một khi cô ấy đoạt giải, anh sẽ tỏ tình.
“Để tôi đưa cô về.”
Vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, da đầu Paul tê rần. Ông thần này đúng là biết cách phá rối buổi hẹn hò lãng mạn của người khác đấy!
“Gì vậy anh họ?”
“Trong vòng năm phút nữa tôi muốn thấy mặt cậu và Peter, nếu không tôi sẽ sắp xếp vài tháng xem mắt cho hai người.”
“...” Dù đã quá quen với tính cách của vị này, Paul rất muốn cúp điện thoại rồi chuồn cùng người đẹp. Lại là xem mắt, bây giờ anh chỉ mới hai mươi tám tuổi chứ có phải ba mươi như cậu ta đâu? Muốn đùn đẩy mấy buổi xem mắt đó cho anh với thằng bé thì cứ nói đi, gì mà sắp xếp…
“Em đang ở Viperlin…”
“Thứ bảy tuần này, cậu đến nhà hàng để gặp mặt con gái của nhà thiết kế trang sức Mỹ Lâm, thời gian là sáu giờ tại tầng ba phòng VIP 301.”
“Em đến ngay đây ạ, anh đợi một lát.”
Không một chút chần chừ, Paul lập tức cúp máy. Hay rồi, khi nãy chỉ mới nói là sẽ sắp xếp mà bây giờ có lịch hẹn, ông anh họ trời đánh!
Paul áy náy lên tiếng: “Xin lỗi cô, tôi phải đến tập đoàn chính ngay lập tức nên không thể đưa cô về rồi.”
“Không sao, tôi tự về cũng được mà.”
“Cô về cẩn thận.”
“Anh cũng vậy.”