Paul từ Viperlin đến tập đoàn Sở trong khi Peter đang có cảnh diễn cũng phải xin phép đạo diễn trở về. Hai người chạm mặt ở sảnh, lòng đầy khó hiểu lý do người kia bất thình lình tập hợp cả hai.
Vì Peter đang mang khẩu trang nên không ai nhận ra chàng trai mét tám trước mặt là minh tinh hạng A được săn đón nồng nhiệt trên bảng xếp hạng nam thần có nhan sắc khủng và người được các cô gái muốn hẹn hò nhất. Mái tóc bạch kim và khuyên tai khoen tròn màu đen của anh cực kỳ chói mắt.
Phòng làm việc của vị thần kia ở tầng ba mươi lăm, mất một khoảng thời gian đi thang máy hai người mới đến nơi. Gam màu ở đây chẳng khác gì như Viperlin cả, hay nói đúng hơn, toàn bộ công ty con đều được sơn màu tường xám nhạt. Có lẽ người đàn ông đó cho rằng đây là màu sắc hợp phong thủy và hợp với tính cách của anh nhất.
“Anh họ, tụi em đến rồi.”
Paul và Peter cùng bước vào. Nhìn người đàn ông đang cặm cụi trước máy tính, cả hai cũng không ho he gì mà ngoan ngoãn ngồi xuống sofa đợi lệnh. Chắc hẳn có chuyện gì đó quan trọng nên anh ta gấp gáp gọi họ.
“Peter, cậu đi xem mắt giúp tôi.”
“Anh họ, anh có thể nói lại một lần nữa không?”
Peter lên tiếng. Gì mà xem mắt giùm, ha ha, anh họ làm gì vui tính đến mức nói ra lời đùa như thế? Chắc chắn anh nghe nhầm rồi, không thể nào…
“Xem mắt giúp tôi, tiền lương và kỳ nghỉ phép sắp đến sẽ tăng gấp đôi.”
“Vâng ạ.”
Peter lập tức đồng ý. Dù gì cũng chỉ là xem mắt thôi, đâu có ép buộc anh phải cưới vợ đâu mà lo lắng. Đây là chuyện cơm bữa rồi, huống hồ mấy cô gái còn mê mẩn anh hơn hai khúc gỗ này nhiều.
“Paul, tôi muốn tối nay cậu đến nước A xử lý chi nhánh bên đó giúp tôi. Chuyện này sẽ mất từ hai đến ba tháng, cậu có ý kiến gì không?”
Hai đến ba tháng? Paul biết đây là chuyện cực kỳ quan trọng nên mới bảo anh làm, đương nhiên nếu là mọi khi thì anh sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng bây giờ…
“Được.”
Công việc quan trọng hơn tình cảm, nó phải luôn là sự lựa chọn số một. Sở Hàn không phải là người thích đùa, nếu như anh mà từ chối thì người gặp chuyện lại là Hạ Băng. Đây là trách nhiệm của anh!
“Còn vấn đề gì không, tôi xử lý một lần.”
“Không anh họ.”
“Ừ.”
Paul và Peter rời khỏi phòng làm việc của Sở Hàn, áp lực cuối cùng cũng được trút bỏ. Mỗi lần đến đây là mỗi lần đau tim, có khi sau này hai người phải mua thuốc trợ tim mất thôi! Nhưng mà cũng lạ, muốn gì thì anh ấy có thể gọi điện thoại chứ không phải gọi hai người đến tận tập đoàn.
“Anh trai, muốn đi uống gì không?”
“Em không tiếp tục quay nữa à?”
Peter lắc đầu, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán nản. “Mất hứng rồi. Em biết anh có việc, nhưng cũng đừng vì nàng thơ mà bỏ rơi em trai mình chứ.”
Paul không muốn đi lắm, nhưng làm sao anh có thể thoát được sự năn nỉ ỉ ôi từ Peter. Vì bây giờ là ban ngày, không có bất kỳ một quán bar nào cả, do đó hai người đi đến một nhà hàng sang trọng gần đó.
…
Sau khi Paul rời đi, Hạ Băng quyết định đi bộ trở về căn hộ. Việc đầu tiên cô làm là tìm xem gần đây có nơi nào tuyển nhân viên không. Cô không biết sự nghiệp diễn xuất của mình sẽ ra sao, trước mắt cô cần kiếm thêm tiền để chi trả cho tiền thuê căn hộ và sinh hoạt hằng ngày.
So với mọi khi, có lẽ hôm nay là một ngày may mắn với Hạ Băng khi có một nhà hàng tuyển dụng phục vụ, lương một tháng khá ổn trong khi thời gian là buổi tối. Cân nhắc một hồi, cô quyết định đăng ký.
“Bây giờ đi phỏng vấn luôn ư?”
Nơi Hạ Băng ứng tuyển là một nhà hàng sáu sao ở trung tâm thành phố Thanh Giang, mất khoảng hai mươi phút để cô đi bộ đến đó. Có vẻ như họ đang rất thiếu người, do đó sau khi hỏi cô vài câu đại khái thì trực tiếp nhận cô vào làm.
“Từ năm giờ chiều hôm nay cô có thể đi làm luôn không? Tiền lương cứ theo những gì đã thỏa thuận trong hợp đồng, tám đô một giờ.”
“Được ạ.”
May mắn cho Hạ Băng là nơi này phát đồng phục cho nhân viên, một chiếc áo sơ mi trắng và chân váy ôm màu đen sẫm. Dù chỉ sở hữu chiều cao một mét sáu mươi hai, dáng vóc mê người của cô đằng sau lớp vải thật khiến người ta phải trố mắt nhìn.