Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 194




Đội ngũ lại tiếp tục đi ba tháng, trong khoảng thời gian này trời yên biển lặng.

Hư Tiên giới lớn như vậy, không cố tình đi tìm thì rất khó gặp được các cao thủ

của vực giới khác.

Khương Thành không giống với Thiên Yêu Vực và một số đại vực muốn đi

khắp nơi tập kích những người khác.

Dưới tiền đề là kẻ khác không đắc tội mình nên hắn thật sự cũng không có ham

muốn xâm lược gì.

Không phải hắn nhân từ, mà là…rất mệt.

Mỗi ngày nằm ườn ra không tốt sao?

Còn dọc đường đi Tẫn Kê Vương và Sương Thố Vương vẫn có vài lần muốn

âm thầm xúi giục Tam Nhãn Hổ tạo phản.

“Ngươi lợi hại như vậy, sao phải khuất phục người khác?”

“Hổ ca, chỉ cần ngươi rời khỏi tên nhân tộc này, sau này bọn ta đi Tiên giới vẫn

sẽ dẫn ngươi theo!”

“Người mà người ta thích là cường giả đội trời đạp đất, không phải tiểu đệ của

kẻ khác.”

“Hổ ca thực lực thì ngươi có rồi, chỉ là không có chí khí…”

Chỉ tiếc “lời thật thì khó nghe”.

Tam Nhãn Hổ không chỉ nghe không lọt, ngược lại còn tức giận tới mức tóm lấy

hai nữ yêu hành hung.

“Ta cho ngươi xúi giục này!”

“Cho ngươi nói bừa này!”

“Ngày nào cũng chỉ muốn mưu hại ca!”

Nó không muốn buông ra đùi to của Khương chưởng môn ra.

Không nói tương lai có thể sẽ được nâng cao tư chất, chỉ riêng việc làm màu lần

này có lợi khí làm màu Ám Kim Ma Thể, nếu không có Khương Thành, nó căn

bản không có khả năng có thể thành công được.

Huống hồ đi theo Thành Ca, không cần lo lắng bị giết.

Bây giờ ai cũng đừng hòng đuổi nó đi, hai nữ yêu này vậy mà lại xúi giục nó tự

lập môn phái, quả thực chính là đối nghịch với nó.

Sau khi Tẫn Kê Vương cùng Sương Thố Vương bị đánh hai lần rốt cục cũng

chịu yên tĩnh một đoạn thời gian.

Hôm nay, trên đỉnh đầu của luyện cốt phiên bỗng nhiên có động tĩnh.

Chỉ thấy, cỏ tím hướng về phía bên phải giống như muốn phá không bay đi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Pháp bảo này sao lại có động tĩnh?”

“Chẳng lẽ hướng nó chỉ chính là đường đi Tiên giới sao?”

Mạc Trần có chút kinh ngạc.

Hư Tiên giới là do chín đại pháp bảo truyền thừa mở ra, muốn nói đến manh

mối của Tiên giới tất nhiên cũng là chín kiện pháp bảo có khả năng nhất.

“Chúng ta có nên thay đổi phương hướng không?”

Đi hướng về tế đàn gần như đã chính xác rồi, nhưng với hướng của luyện cốt

phiên chỉ dẫn thì lại là hai con đường khác nhau.

“Đi tế đàn trước.”

Bàn tay to của Thành ca vung lên, quyết định không để ý tới chỉ dẫn của luyện

cốt phiên.

“Ca, tại sao vậy?”

Tam Nhãn Hổ có chút khó hiểu.

Nhưng ngược lại Mạc Trần lại phản ứng kịp.

“Con hổ ngu ngốc như ngươi làm sao hiểu được thâm ý của chưởng môn?”

“Hư Tiên giới rõ ràng chính là thượng giới Tiên Đế chế tạo, chín kiện pháp bảo

truyền thừa rất có thể cũng là thượng giới cố ý lưu lại.”

“Hết thảy những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của mấy vị Tiên Đế đó.”

“Lựa chọn phương hướng của luyện cốt phiên, chính là hành động theo lộ tuyến

mà kẻ khác đã sắp đặt. Cuối cùng sẽ bị rơi vào âm mưu gì ai cũng không biết

được.”

“Lựa chọn tế đàn, đây là điều mà đến thượng giới chắc chắc cũng đối không thể

dự đoán trước được, ngược lại sẽ có khả năng phá được thế cục!”

Nghe xong phân tích của hắn, Khương chưởng môn có chút xấu hổ.

Hóa ra ta chỉ tiện tay chỉ một cái lại có nhiều thâm ý như vậy sao?

Thật ra hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy đi về hướng tế đàn kia

lâu như vậy rồi không nhìn thử một chút thì trong lòng sẽ khó chịu.

Sao biết được Mạc Trần tự cho mình thông minh, giúp hắn suy nghĩ một lý do

sâu sa như vậy.

“Không sai, vẫn là Mạc trưởng lão hiểu ta, bản chưởng môn sao có thể làm theo

sự sắp đặt của kẻ khác?”

“Chưởng môn anh minh!”

Mạc Trần lòng phấn khởi bái phục, cao giọng tán thưởng: “Nếu không phải

chưởng môn chỉ dẫn, ông già cổ hủ này cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này, e

là cũng sẽ lựa chọn theo hướng của luyện cốt phiên.”

Khi bọn hắn tiếp tục đi về hướng tế đàn, Thí Tiên Thương của Tiên Di tộc

Chiến Bộ cũng có chỉ dẫn tương tự.

Thí Tiên Thương chỉ về một phương hướng không xác định.

Bọn hắn vốn dĩ không có mục tiêu tất nhiên sẽ không do dự đuổi về hướng bên

đó.

Mặt khác, nhóm người Tâm Bộ Thanh Sa gian nan vất vả cả chặng đường, đang

đi cùng một nhóm người khác.

Mặc dù lối vào bên ngoài liền nhau, nhưng sau khi tiến vào các nàng và

Khương Thành cách nhau không biết bao xa, không thể hội hợp cùng nhau.

Suốt dọc đường đi trải qua rất nhiều chuyện trớ trêu.

Nếu không phải có Tru Tâm Chùy có thể giúp cho các nàng vượt cấp chống lại

Thánh Giai, chỉ sợ cả đội đã sớm bị giết.

Sau đó các nàng may mắn hội hợp cùng Thủy Bộ, đội ngũ thêm được một gã

cao thủ Thánh Giai, lúc này rốt cục mới có thể tạm an toàn.

“Cũng không biết bên kia Khương Thành ra sao rồi.”

“Dựa vào năng lực của Khương chưởng môn, Hư Tiên giới này e rằng vẫn có

thể thoải mái tung hoành như trước.”

“Đúng vậy, nếu chúng ta có thể đi cùng hắn thì càng tốt.”

Tuy rằng Thủy Bộ cũng là một trong chín bộ của Tiên Di tộc và cũng không có

liên quan gì với Tâm Bộ trước đây, nhưng hiện tại mọi người cũng không thân

thiết nhiều.

Hai bên mấy trăm vạn năm không có giao lưu qua bây giờ trở nên rất xa lạ, đối

phương cũng sẽ không coi các nàng như người một nhà.

Chỉ là miễn cưỡng cho phép các nàng đi cùng thôi, bởi vì thực lực không đủ

mạnh mà suốt đường đi bắt gặp những ánh mắt xem thường cũng không ít.

Ngẫm lại quả thật là không thoải mái bằng khi kết thành đồng minh cùng

Khương Thành, nỗi lo về sau gì đó cũng đều không có, ngay cả chết rồi cũng có

thể hồi sinh, cả đám đều vô cùng ổn định.

Ngay lúc đoàn người đang truyền âm trao đổi.

Tru Tâm Chùy và Khống Thủy Châu của Thủy Bộ đồng thời sáng lên.

Một cái hướng về bên trái, một cái hướng về bên phải, cũng vẫn là một tư thế

muốn phá không mà đi như vậy.

“Chuyện này, chẳng lẽ cuối cùng cũng tìm được lối vào Tiên giới?”

“Nhất định là như vậy!”

“Cuối cùng cũng có phản ứng!”

Tất cả mọi người trong hai đội đồng thời hoan hô nhảy nhót.

Nhưng chỉ dẫn của hai kiện pháp bảo truyền thừa lại là hai phương hướng hoàn

toàn trái ngược nhau.

Chuyện này làm cho mọi người có hơi ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không

biết nên lựa chọn như thế nào.

Tộc trưởng của Thủy bộ là Đồ Cô rất nhanh đã đưa ra quyết định, hai Bộ chia

nhau ra mỗi người đi một hướng.

Thanh Sa có chút lo lắng nếu như chia nhau ra đi thì khi Tâm Bộ gặp phải các

vực giới khác sẽ lại nguy hiểm.

Chỉ là ý kiến của nàng chẳng có tác dụng gì, sau khi Đồ Cô hạ lệnh, rất nhiều

tộc nhân trong Thủy Bộ thậm chí còn lén nói cuối cùng họ cũng đã trút bỏ được

gánh nặng.

Điều này khiến cho cảm xúc trong lòng của đám người Thanh Sa lẫn lộn.

Tự hỏi tên gọi chung Tiên Di tộc này ngay từ đầu cuối cùng còn có ý nghĩa gì

nữa.

“Chúng ta cũng xuất phát thôi!”

“Chỉ cần đến được Tiên giới, hết thảy đều sẽ tốt lên.”

Những người của Tâm bộ tộc lẳng lặng gật đầu, lại bước tiếp trên hành trình

đáng sợ chưa biết là gì.

Nhưng hành trình lần này lại thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của các

nàng.

Dưới sự chỉ dẫn của Tru Tâm Chùy chỉ sau mười ngày, các nàng đã đi đến được

một bãi cỏ trống không có một bóng người.

Mặt cỏ xanh biếc không lớn lắm, chỉ có chu vi một dặm.

Nhưng khắp nơi đều là cát đá bay mù trời, Hư Tiên giới quy tắc hỗn loạn, quả

thực chính là một mảnh kỳ tích!

“A!”

“Đây là nơi nào, linh khí thật nồng đậm!”

“Sau khi tiến vào nơi này, ta cảm giác cõi lòng của mình đã nhận được rất nhiều

cảm ngộ!”

“Trời ạ, nơi này chẳng lẽ đã là Tiên giới rồi sao?”

Các nàng hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên bãi cỏ nhỏ này, mấy tháng qua thật

sự quá buồn khổ rồi, khó có được một chỗ niết bàn như vậy.

Thanh Sa cũng lộ ra một dáng vẻ tươi cười đã lâu không thấy, mà rất nhanh lại

có một tin tức tốt truyền đến.

Ở trung tâm mặt cỏ, phát hiện một cái bệ ngọc không biết tên.

Ở giữa bệ ngọc kia có cái rãnh, hình dạng giống y như đúc với Tru Tâm Trùy.

“Thật là trùng hợp!”

“Chuyện này nhất định chính là sự an bài của chín vị tiên tổ năm đó.”

Khó trách các nàng và Thủy Bộ có được phương hướng chỉ dẫn khác nhau, xem

ra bên Thủy Bộ chắc là cũng tìm được một nơi tương tự như vậy.

“Nhất định chính là như vậy, tộc trưởng mau bỏ Tru Tâm Chùy vào đó thử đi!”

“Ta đoán sau khi bỏ vào, có thể được thẳng đến được Tiên giới.”

“Ha ha ha, thật chờ mong.”