Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 303




Lấy đồ của người ta xong, Thành ca nhìn tam đại Thi Vương cũng thuận mắt

hơn nhiều.

Phá lệ để cho bọn họ ở lại Phi Tiên môn vài ngày.

Thế nhưng đại quân Thi khôi bên ngoài kia cần phải sắp xếp cho tốt, hắn không

muốn dọa đến người trong môn phái.

Sau khi đẩy ba người này xuống dưới, đám người Nguyên Chân Nguyên Thịnh

tự sẽ biết tiếp đãi.

Kỳ thật cũng không cần phải tiếp đãi gì, Thi tộc phần lớn thời gian đều nằm ở

trong pháp khí, hầu như không có nhu cầu như người bình thường.

Trên dưới Phi Tiên môn nhẹ nhõm thở dài một hơi, cũng hoàn toàn bái phục

Khương lão tổ.

Vị tổ sư gia này có sức mạnh gì chứ, bọn họ vẫn không rõ ràng lắm.

Nhưng thể diện này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở trung tiên giới!

Trong một lúc, người trên dưới môn phái lại một lần suy đoán xem vị lão tổ này

rốt cuộc là ai trong lịch sử tông môn.

Tiện thể, cũng đem đến cho Thành ca không ít giá trị kinh sợ.

Lúc này, Thành ca bên đây đang vội vàng kiểm kê thu hoạch.

Trong đó có ba món tiên khí thất giai, còn có năm món tiên bảo cực phẩm, hắn

đều giữ lại.

Ngoài ra, pháp bảo thượng phẩm cùng tiên khí lục giai mỗi loại có khoảng năm

trăm món, hắn đổi tất cả thành giá trị công đức.

Năm đó Thi tộc hủy diệt một tông môn đứng đầu thiên vực, thêm vào thời gian

âm thầm phát triển sau đó, nghĩ một chút là biết tích lũy được nhiều bao nhiêu.

Hơn nữa lần này tất cả mọi người đều kinh sợ, cuối cùng hắn đổi ra được ước

chừng mười ba vạn công đức, nỗ lực còn nhiều hơn mười lần so với trận lúc

trước!

“Thật sự phát tài rồi, ha ha!”

Hắn lập tức đổi hết số mảnh vỡ quy tắc tứ cấp, quy tắc chủ còn lại cũng đẩy hết

lên cấp Đại Thành.

Rồi sau đó lại kiểm kê số đan dược lần này có được.

Tiên đan lục phẩm hốt được khoảng mười vạn, Tiên đan thất phẩm cũng khoảng

chừng hơn năm ngàn!

Hắn lại bắt đầu “khổ tu” lần nữa.

Sau khi dùng hết số đan dược có thể tăng tu vi, hắn không chỉ đạt tới cảnh giới

Tiên Tôn, còn đạt tới Tiên Tôn Tam phẩm.

Những đan dược này nếu đưa cho tiên nhân khác, Tiên Tôn cửu phẩm cũng có

thể xếp ra được hơn trăm.

Không có cách nào khác, căn cơ của Thành ca quá mức thâm hậu, nên số lượng

cần có cũng lớn tới mức không tưởng tượng nổi.

Sau khi tiến vào cấp Tiên Tôn, nhu cầu sẽ còn tăng gấp mấy lần.

“Ba người này thực sự đã giúp được ta một việc lớn rồi!”

Nghĩ lại bọn Tiêu Hỗn, Tịch Vân, đã không mang đến được bao nhiêu lợi ích,

ngược lại còn “chiếm đoạt chiến lợi phẩm của hắn”.

Đem ra so sánh với nhau, khác biệt làm người sao lại lớn đến thế?

“Xem ra sau này thật sự phải dìu dắt ba người này tử tế một chút.”

Nhìn mười hai vạn giá trị công đức còn dư lại, hắn muốn tăng cấp hệ thống lên

một chút trước đã.

Cấp: 12

Công đức: 0/1000000

Công đức khả dụng: 112275

Kỹ năng trước mắt: Ký chủ có thể tiêu hao công đức, mượn kỹ năng bất kỳ mục

tiêu nào.

Chú ý: Trình độ mà kỹ năng được mượn càng cao, tiêu hao công đức càng

nhiều.

Kỹ năng cấp tiếp theo: Ký chủ có thể tiêu hao công đức nhìn thấu mục tiêu, suy

nghĩ chân thật trong lòng, không cần cooldown.

Chú ý: Thực lực mục tiêu càng mạnh, tiêu hao công đức càng cao.

Đây không phải là Độc Tâm thuật sao?

Thành ca cảm giác hệ thống này có hơi dũng mãnh quá mức.

Thế giới này có một chút nhằm vào tâm linh thuật pháp, ví dụ như Khống Tâm

Ấn của Tâm bộ, cũng có thể biết một số ý nghĩ chân thật trong lòng.

Nhưng cái đó yêu cầu đối phương phải chủ động tiếp nhận Khống Tâm Ấn rồi

mới có thể làm được, chỉ cần có một chút kháng cự sẽ thất bại ngay.

Hơn nữa, cũng phải có yêu cầu về cảnh giới.

Cũng giống như hệ thống, việc cảnh giới Vô Thị trực tiếp thăm dò để biết mục

tiêu, ý nghĩ, hoàn toàn chính là phương pháp Thần Chủ trong truyền thuyết.

Nhưng mà hắn không cần tới.

Dù sao đánh nhau mở hack, quan tâm suy nghĩ của hắn làm gì, hồi sinh xong rồi

giết là được mà.

Hắn xoa xoa cằm, tính toán xem kỹ năng này trong tương lai có thể mang đến

cho mình lợi ích gì.

Nói thẳng ra việc riêng tư của Tiên Đế, hẳn là có thể gây ra một ít khiếp sợ?

Xem ra thì, cũng không tồi.

“Lão tổ, Cổ sư tỷ cầu kiến!”

Nghe được lời hai thị nữ thông báo, Thành ca sửng sốt.

Cổ sư tỷ là ai?

Cho đến khi nhìn thấy Cổ Thanh Ngọc, hắn mới nhận ra.

Đây chẳng phải là em gái lúc trong tháp Trảm Yêu đã từng đụng mặt sao?

“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

Lúc trước hắn còn tính bồi thường cho nàng một tiên thú để cưỡi, nhưng lần đó

Cổ Thanh Ngọc lại ra tay với hắn, tất nhiên chuyện đó sau này coi như hoàn

toàn không có.

Chỉ thấy nàng dịu dàng bái lạy, rụt rè nói: “Lần đó không biết thân phận của tổ

sư gia, có nhiều xúc phạm. Hôm nay ta đến, chính là muốn xin lỗi riêng với

ngươi.”

Thành ca cũng lười so đo đến cùng với một tiểu bối, Cổ Thanh Ngọc không tới,

hắn cũng đã quên mất rồi.

Huống chi sự việc đó ngay từ đầu vẫn là lỗi của chính hắn.

“Người không biết không có tội, việc đã qua thì cho qua luôn đi.”

“Ngươi nói thật chứ?”

Đôi mắt to long lanh nước của Cổ Thanh Ngọc lộ ra vẻ ngây thơ.

“Nếu không thì thế nào?”

Nàng lập tức hoan hô nhảy mừng: “Đa tạ tổ sư gia khoan hồng độ lượng!”

Thành ca cũng không rõ rốt cuộc nàng muốn làm gì: “Ngươi còn có việc gì

khác không?”

“Là như thế này…”

Cổ Thanh Ngọc nhìn thoáng qua hai người Tố Diệp và Tố Mộng, lúc này mới

ngọt ngào nói: “Ta ngưỡng mộ lão tổ đã lâu, rất muốn được làm bạn bên cạnh

ngươi như bọn họ, chẳng biết có được không…”

Ngưỡng mộ đã lâu?

Khương Thành nghĩ thầm lời nói của ngươi có thể giả hơn nữa không?

Ở trong tháp Trảm Yên, cũng không phải chưa từng biết qua kỹ thuật diễn xuất

của ngươi, quả thật là người co được duỗi được.

Lòng dạ của Cổ Thanh Ngọc hắn đã nhìn ra rồi, chẳng qua là nhìn thấy quà

thưởng của đám Tố Mộng, Tố Diệp, Lãnh Hóa Hàn nên cũng động lòng.

Muốn kiếm chút lợi lộc từ chỗ mình đây mà.

Hắn cố ý cười như không cười nói: “Thật sao? Ngưỡng mộ ta đã lâu?”

“Ừm ừm!”

“Ngưỡng mộ bao nhiêu?”

“Chuyện này…”

Cổ Thanh Ngọc lại gian nan nhìn thoáng Tố Diệp, Tố Mộng ở hai bên trái phải

lần nữa, khuôn mặt xinh xắn nhịn tới mức xém nội thương.

Đệch, sao người này lại có thể ghê tởm như thế, còn muốn mình khen hắn trước

mặt người khác?

Trước giờ trong mắt tất cả người ở môn phái nàng luôn giữ hình tượng nghiêm

nghị không được xâm phạm, sư tỷ cao lãnh không nịnh bợ ngọt ngào với ai.

Làm như vậy là phá hỏng thiết kế làm người của ta, được chưa hả?

“Sùng bái vô cùng, bất kể là thực lực hay là khả năng giao du rộng lớn, đều

khiến tiểu bối vô cùng ngưỡng mộ!”

“Chỉ có vậy thôi à?”

Thành ca dường như có dáng vẻ thất vọng.

“Đây không phải sự thật mà mọi người đều biết rồi sao?”

Gì chứ? Đã dối lòng khen ngươi như vậy, vẫn còn chưa thỏa mãn?

“Còn nữa…Tổ sư gia trí tuệ rộng lớn, khoan dung độ lượng, khiến ta cảm thấy

hổ thẹn.”

“Ồ, còn nữa không?”

Răng Cổ Thanh Ngọc sắp bị nghiến nát.

Chỉ có thể tiếp tục tâng bốc hết lời.

“Tổ sư gia dung mạo anh tuấn vô cùng, khí chất phóng khoáng vượt trội, hiếm

gặp trong đời.”

Thành ca xém nữa cười thành tiếng.

Cho dù biết rõ em gái này là đang nói lời trái với lòng mình, nhưng nghe xong

vẫn thấy rất sướng, chỉ mong sao được nghe thêm vài câu nữa.

Dù sao cũng không phải mình ép, là do nàng tự tìm tới.

“Vậy chẳng phải là ngươi trong quãng thời gian này vẫn luôn thầm thương trộm

nhớ ta sao?”

Nhìn ánh mắt như bừng tỉnh của Tố Diệp và Tố Mộng đứng bên cạnh, Cổ

Thanh Ngọc thiếu chút nữa bất tỉnh.

Sao bỗng nhiên lại bị quy thành thích hắn rồi?

Nhưng mà, hình như cũng không phải chuyện xấu?

Hai người kia chỉ là thân phận thị nữ đã được ban thưởng đến như thế, nếu như

mình treo danh hiệu “nữ nhân của lão tổ” lên người, thì chẳng phải là…

Suy nghĩ cẩn thận một giây, nàng quyết định diễn tiếp theo tình thế!

“Vâng, đúng là như vậy…”

Nàng tỏ ra ngượng ngùng tới mức gần giống như một bông hoa xấu hổ kiều

diễm, rồi lại thuận thế lao vào trong lòng Thành ca.

Nàng vẫn luôn rất tự tin vào sức hấp dẫn của chính mình.

“Ài, như vậy không được đâu!”

Khương chưởng môn ấn bờ vai mềm mại của nàng, hít sâu mùi thơm thoang

thoảng một hơi.

Lúc này mới thành khẩn nói: “Vai vế giữa ta và ngươi trong tông môn cách biệt

lớn như thế, nếu thực sự ở cạnh nhau, vậy chẳng phải sẽ là tình yêu không đứng

đắn sao?”

“Nên cho dù ngươi có ngưỡng mộ ta hơn nữa, thì cũng phải gắng kiềm chế!”

“Ngươi về đi, chôn tình cảm này trong lòng, để làm động lực khổ tu!”