Bên ngoài cũng không biết trận chiến này đang sắp nổ ra.
Nhưng mà là thế lực trung lập duy nhất của trung tiên giới, Thiên Khu các vẫn
có con đường tình báo riêng của mình.
Lúc này, Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương cũng đang thảo luận trận đại
chiến sắp nổ ra này.
“Lần này, Thanh Tịnh cung không đạt được mục đích của mình thì chắc chắn
không bỏ qua.”
“Đúng vậy, Vô Hành và Diệu Huyên, hai vị Tiên Vương đã bế quan nhiều năm.
Họ đã không ra khỏi núi trong mấy trăm vạn năm gần đây, lần này lại đều hành
động rồi.”
“Mục đích chính của hai vị Ma Vương ở Huyết Diễm môn kia, chỉ sợ cũng là
tiên kiếm cửu giai.”
“Đương nhiên, chín đại cao thủ lần này cùng xuất chiến, không có ai lại không
rung động với thanh kiếm kia.”
“Cái gọi là báo thù cùng Tiên Duyên Lệnh cũng chỉ là cái cớ mà thôi.”
Mâu Vũ đã nhìn thấu rồi.
Quả thật có được Tiên Duyên Lệnh sẽ khiến cho nhiều người tức giận, nhưng
bây giờ còn hơn một trăm năm nữa mới hết hạn.
Cho dù muốn bao vây để giành lấy Tiên Duyên Lệnh cũng nên chờ sau này, ra
tay bây giờ vẫn còn quá sớm.
Trước khi thời gian mười năm cuối cùng đến, ngay cả khi lấy được Tiên Duyên
Lệnh cũng không thể giữ được nó, điều này hoàn toàn vô nghĩa mà.
Lần này, sự cám dỗ thực sự khiến cho bầy sói nhìn chằm chằm chính là thanh
kiếm kia của Thành ca.
“U Minh và Cổ Hoàng môn dự định đối phó như thế nào?”
“Trong bốn vị kia, không có ai là đơn giản cả.”
Diệp Dương Tiên Vương thản nhiên nói: “Ngoại trừ năm môn phái và tông
mông đứng đầu này ra, lần này bọn họ còn tụ tập thêm hơn một ngàn vị Tiên
Tôn từ 16 môn phái lớn khác nhau.”
“Tác dụng của đám Tiên Tôn này chính là hấp dẫn sự chú ý của U Minh và Cổ
hoàng môn, kéo tứ đại cao thủ vào một chỗ.”
“Làm cho bọn họ không thể nào chi viện cho Phi Tiên môn được.”
Mâu Vũ khẽ gật đầu, đây là điển hình cho việc dương đông kích tây, thu hút sự
chú ý.
Một khi không có tứ đại cao thủ trợ giúp, Khương Thành rất khó thoát khỏi khi
chiến đấu với chín vị cao thủ cấp Tiên Vương.
“Minh Trì Tiên Vương và Lưu Duyên Tiên Vương còn ở Phi Tiên môn sao?”
Tiên vương vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hai người này đến Phi
Tiên môn bái kiến Thành ca cũng không đem theo nhiều người nên lúc xuất
phát cũng không có kinh động bất cứ ai.
Rất nhiều người ở ngoại giới bây giờ đều không biết tin tức này.
Nhưng còn không thể qua được tai mắt của Thiên Khu các.
Chỉ là các nàng vẫn chưa nắm bắt được hết tin tức mà thôi.
Ly Hồn thiên vực đã thành địa bàn của Thi tộc từ sớm, người ngoài căn bản
không đi vào được, cho nên Thiên Khu các cũng không biết bây giờ tam đại Thi
Vương cũng đang ở Phi Tiên môn.
Mấy ngày sau đó, tam đại Tiên Vương đều một mình bước vào Phi Tiên môn
nên càng khó để nhận ra.
Việc này đã làm cho các nàng vô cùng kinh ngạc.
“Không thể tin được! Hắn không chỉ có giao tình với hai bên Tiên - Ma, mà còn
có giao tình với cả hai vị đan khí tông sư!”
Mâu Vũ thật sự không nghĩ ra, sao mà làm được việc này vậy trời?
Con đường tu luyện của những cao thủ này không hề giống nhau, làm sao có thể
đều cùng có giao tình với hắn được?
Đặc biệt là hai vị đan khí tông sư kia, kỳ thật Thiên Khu các cũng từng mời tới
mấy lần, nhưng mà lần nào cũng đều bị từ chối.
Diệp Dương Tiên Vương không khỏi cảm khái: “Có thể được đến nhiều người
trợ giúp như vậy, ta còn hoài nghi hắn có phải là Tiên Đế ngụy trang hay không
nữa cơ.”
Mâu Vũ lắc đầu.
“Cho dù là Tiên Đế thì cũng không chắc có thể nhận được sự trợ giúp từ hai vị
tông sư kia.”
Diệp Dương Tiên Vương phải thừa nhận là nàng nói rất đúng.
Các bậc thầy tông sư trong lĩnh vực luyện khí, luyện đan đều có địa vị khá đặc
thù, hơn nữa tính tình còn rất kỳ lạ.
Cho dù Tiên Đế có ra mặt, cũng không thể nào ép buộc được bọn họ.
Theo tin tức mà các nàng nhận được, là hai người kia chủ động đến Phi Tiên
môn bái kiến Khương Thành.
“Đáng tiếc, chỉ dựa vào hai vị Tiên Vương cũng không ngăn cản được lần tiến
công lần này.”
Ở Thanh Tịnh cung còn có chín vị cao thủ cấp Tiên Vương đó.
Huống chi, Minh Trì và Lưu Duyên vốn dĩ không am hiểu chiến đấu, đừng nói
là lấy một địch hai, cho dù là một chọi một cũng đã quá sức.
“Chúng ta có nên âm thầm sớm tiết lộ chút tin tức cho hắn, để hắn nhanh chóng
chuẩn bị phòng ngự cho tốt không? ”
Không phải Diệp Dương Tiên Vương có hảo cảm gì với Khương Thành.
Mà là cảm thấy sau lưng người này nhất định có bí mật động trời gì đó.
Để nhắn nợ một nhân tình, có khi sau này lại có thể lợi dụng được.
Nói không chừng lần này cứu hắn, hắn lại bán món tiên kiếm cửu giai kia cho
bản thân để tỏ lòng cảm kích thì sao?
Huống chi còn có thể nhận được nhân tình từ hai vị đại sư Minh Trì và Lưu
Duyên.
Mâu Vũ suy tư một lát, cuối cùng lắc đầu.
“Đừng quên, lập trường của chúng ta là trung lập. ”
“Hơn nữa ta thấy người này là người may mắn quấn thân, cho dù Phi Tiên môn
có bị huỷ diệt thì hắn cũng có thể sống sót một cách thần kỳ. ”
Quả thật là Phi Tiên môn chẳng thèm phòng bị gì cả.
Âm mưu cấp Tiên vương vốn không phải đám người Nguyên Chân, Nguyên
Thịnh có thể phát giác được.
Mà Thành ca…
Hắn cần phải cảnh giác mấy thứ này sao?
Khi Phi Tiên Môn bị năm tông môn và thế gia bao vây, chín đại cao thủ tiếp
cận, từ trên xuống dưới của Phi Tiên môn mới nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Các trưởng lão Nguyên Thù, Nguyên Mục, Nguyên Triết nhanh chóng tới gặp
Thành ca.
“Tổ sư gia, phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, kẻ địch mạnh quá, nếu không thì cứ mở hộ tông đại trận ra trước rồi
tính? ”
“Đúng đúng đúng, mở đại trận trước đã, các đời tổ sư trước đã để lại đại trận,
ngay cả Tiên Vương cũng có thể ngăn cản được một lúc!”
Một vài Tiên Tôn đến thì bọn họ còn có thể bình tĩnh được, nhưng Tiên Vương
thật sự vượt qua phạm vi ứng phó của bọn họ.
Huống chi còn có tận chín người.
Nhưng Nguyên Thật và Nguyên Thịnh lại cực kỳ tự tin.
“Hoảng hốt cái gì mà hoảng hốt?”
“Chỉ là chín Tiên Vương mà thôi, cần gì mà phải sợ hãi như thế?”
“Nhìn cái dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của các ngươi xem, còn có ra dáng
trưởng lão hay sao, còn ra thể thống gì?”
Năm đó lão tổ còn đã giết được Tiên Đế thì mấy tên Tiên Vương này có cái gì
mà phải sợ?
Đám người Nguyên Thù và Nguyên Mục bất lực chửi bậy.
Hai người các ngươi cũng chỉ mới là Tiên Tôn, ai cho các ngươi cái tự tin mà
nói chỉ là Tiên Vương mà thôi đấy?
Chẳng lẽ là Trảm Nham, Minh Trì, bát đại tiên vương kia?
Nguyên Thù thở dài: “Cho dù có tám vị tiền bối kia giúp đỡ, chúng ta cũng vẫn
thiếu mất một vị! ”
“Đúng vậy, hơn nữa…”
Nguyên Mục nói một nửa lại không nói tiếp, nhưng mà mọi người đều hiểu hắn
có ý gì.
Hai vị Minh Trì và Lưu Duyên tuy là Tiên Vương, nhưng sức chiến đấu thì lại
không thể bì kịp các Tiên Vương cùng giai khác.
Suy cho cùng hàng ngàn vạn năm qua bọn họ chỉ nghiên cứu khí đạo và đan
đạo.
Bọn họ vừa nói xong, đám cao thủ tam đại Thi Vương và Lưu Duyên, Minh Trì
cũng chạy đến.
“Khương chưởng môn, trận chiến này để cho chúng ta xung phong đi!”
“Đúng vậy, hiện giờ cũng nên để cho chúng ta vì ngươi mà chiến!”
Trảm Nham vỗ bộ ngực: “Ba người chúng ta liên thủ, chắc chắn có thể ngăn
được năm người trong số bọn họ.”
Nghe được những lời này của hắn, đám người Nguyên Thù vô cùng vui mừng.
Xem ra sức chiến đấu của tam đại Thi Vương không hề bình thường!
Nhưng mà nghe được câu nói này, Thành ca lại suýt chút nữa bị tức đến nổ mũi.
Mẹ nó, các ngươi cũng muốn bắt chước mấy tên Tiêu Hỗn, Tịch Vân kia cướp
công của ta đúng không?
Lần trước chiến lợi phẩm không có lấy được, đến nay hắn vẫn còn hơi đau lòng
đây này.
Lần này vất vả lắm mới có kẻ địch tìm đến, cũng không thể lại nhường cơ hội
này cho người khác được.
“Tông môn trọng địa, sao lại không có cao thủ tọa trấn được, nhỡ đâu kẻ địch
trộm mất nhà thì sao?”
“Phi Tiên môn có nhiều môn nhân đệ tử như vậy, nếu là không để ý mà bị giết
mất mấy người thì làm sao bây giờ?”
“Cho dù đệ tử không bị giết, kiến trúc trong tông môn bị hủy cũng là tổn thất
nặng nề!”
“Tám người các ngươi không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép xuất
chiến hết!”
“Nghe rõ chưa hả?”
Thành ca thay đổi phong điềm đạm lúc trước, biểu lộ ra sự nghiêm khắc trước
nay chưa từng thấy.