Tám con người đưa mắt nhìn nhau. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn
phải gật đầu nhận lệnh.
Đây là mệnh lệnh của Khương chưởng môn. Một khi hắn đã ra quyết định, năm
đó ngay cả những kẻ mạnh ở Hư Huyền Quy Tàng Tỉ Trường cũng không dám
trái lời.
Huống chi bọn họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng Cửu Diễm Tiên Đế bị giết
chết.
Đối với Thành ca mà nói, “lực chiến đấu” chính là 7749 viên thuốc an thần.
“Vậy thì xin chúc Khương chưởng môn vừa đánh đã thắng!”
Thấy cả tám người đều chắp tay cúi lạy, Nguyên Thù Nguyên Mục cũng sốt
ruột theo.
Tình huống gì thế này?
Tám vị chủ lực mạnh nhất không tác chiến mà chỉ có một mình tổ sư ra trận thôi
sao?
Ra trận làm gì chứ, đàm phán với địch hả? Hay là đâm đầu vào chỗ chết?
“Xin tổ sư gia hãy suy nghĩ kỹ.”
“Trận chiến này sơ sẩy một chút thôi là sai một li đi một dặm đấy.”
Thành ca còn chưa lên tiếng, Nguyên Chân Nguyên Thịnh đã bất mãn đứng ra
tiếp lời.
“Phủi phui cái miệng các ngươi.”
“Các ngươi không thể tin tưởng tổ sư gia dù một chút sao?”
“Tổ sư gia nhất định chiến thắng trở về. Mấy kẻ các ngươi đúng là ếch ngồi đáy
giếng, suy nghĩ nông cạn!”
Nguyên Thù, Nguyên Mục và Nguyên Bách cùng các vị trưởng lão bị nói tức
đỏ hết cả mặt. Chẳng hiểu con người này lấy đâu ra tự tin như vậy. Ngu muội
ủng hộ tổ sư gia, lẽ nào đây là lý do họ được ban thưởng hai thanh tiên kiếm ư?
Khi Thành ca một mình bay ra khỏi sơn môn, kẻ địch đã bày trận từ lâu.
“Đây chính là tên họ Khương đó.”
“Thanh kiếm ở trên người hắn!’
Nhìn thấy hắn, chín tên đại cao thủ và những Tiên Tôn Kim Tiên đằng sau đều
hăng hái hẳn lên.
Thành ca dáo dác nhìn quanh. Chín Tiên Vương và Ma Vương đều tụ họp ở
đây.
“Đến đủ cả rồi chứ?”
“Không sót ai chứ?”
Muốn diệt thì phải diệt sạch, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Điệu bộ nhàn nhã vô tư lự này khiến cửu đại cao thủ đối diện không khỏi bất
ngờ.
Tiên Vương Vô Hành của Thanh Tịnh cung âm thầm dùng tiên khí truyền âm
trao đổi với kẻ có nhiệm vụ giam chân ở đằng xa. Biết được phía U Minh và Cổ
Hoàng môn không có gì bất thường xảy ra, mấy kẻ Tiêu Hỗn và Tịch Vân trước
mắt đều bị kìm chặt ở bên đó, thì mới an tâm trở lại.
“Hừ, ngươi vẫn tin rằng Tiêu Hỗn Ma Vương, Sát Lợi Ma Vương, Hoa âm Tiên
Vương và Tịch Vân Tiên Vương sẽ tới cứu ngươi sao?”
“Nếu còn ôm mộng tưởng này thì hôm nay ngươi chạy không thoát đâu!”
“Nói thật với ngươi nhá, cả bốn kẻ kia đều bị giam lỏng rồi, không tới giúp
ngươi được đâu!”
Thành ca nghe tới đây thì không kìm được mà cười một trận.
“Vậy thì phải cảm ơn các ngươi rồi.”
Hắn vốn dĩ lo rằng vào đúng thời khắc mấu chốt của trận chiến bốn kẻ kia sẽ bất
ngờ xông ra chém giết rồi nói là yểm trợ Khương chưởng môn gì gì đó cơ.
Nếu vậy thì phần thắng thuộc về ai?
Chiến lợi phẩm chia chác thế nào?
Bây giờ đối phương đã nói bốn người kia không tới được, chẳng khác nào giúp
hắn trút bỏ một phần phiền não.
Cửu đại cao thủ không hẹn mà cùng nhướng mày khó hiểu. Đây không phải là
phản ứng trong tưởng tượng của họ.
Diệu Huyên Tiên Vương cười lạnh: “Hay ngươi còn hi vọng Minh Trì và Lưu
Duyên Tiên Vương tới cứu ngươi?”
“Nói thật với ngươi, những suy tính của ngươi đã bị bọn ta nhìn thấu từ lâu rồi!”
“Chỉ với bọn họ, còn chẳng đáng để lọt vào mắt ta.”
“Để hai vị đó ra đây đi!”
Thành ca chỉ cảm thấy tức cười vô cùng, hóa ra tình báo của đám người này
kém như vậy sao?
Có tận tám người mà các ngươi mới biết được hai người thôi ư?
Vậy nếu bây giờ lôi cả tám người kia ra, chẳng phải có thể hốt được cả một
đống điểm giá trị kinh sợ à?
Trước mặt có đến mấy trăm nghìn cao thủ đến từ năm thế gia tông môn đứng
đầu, chắc chắn bọn họ đều đạt đến cảnh giới Kim Tiên.
Nhóm người này nhất định phải bị giết sạch, trước khi giết phải tặng cho họ một
ngờ mới được, giúp bản thân kiếm thêm chút điểm công đức. Nghĩ đến đây, hắn
bèn truyền tin cho tám vị cao thủ đang ở bên trong.
“Các ngươi ra đây một lát đi!”
Tám vị lão thần hoàn toàn tin tưởng Khương chưởng môn sẽ toàn thắng trở về
đang điềm nhiên ngồi bên trong thì nghe thấy truyền tin của Khương Thành, ai
cũng không khỏi bất ngờ.
Lẽ nào lần này kẻ địch có bảo bối thần thông nào đó, Khương chưởng môn
đánh không lại?
Họ tức tốc bay thẳng ra ngoài.
“Khương chưởng môn, bọn ta tới đây!”
“Ấy, còn chưa khai chiến sao?”
“Thế mà sao bảo bọn ta ra tay?”
Khi tam đại Thi Vương và cả tam vị Tiên Vương khác xuất hiện, tất cả đám
người thế gia phía đối diện quả nhiên đều ngỡ ngàng mắt chữ A miệng chữ O.
“Tam đại Thi Vương của Ly Hồn thiên vực kìa!”
“Gì thế này, sao họ lại ở đây?”
“Không phải bọn họ đã đạt thành thỏa thuận, không được rời khỏi Ly Hồn thiên
vực rồi sao?”
Cửu đại cao thủ cảm thấy không ổn cho lắm.
Tam đại Thi Vương này rất khó đối đầu, cao thủ cùng đẳng cấp còn khó có thể
quét sạch bọn họ.
Một khi giết không chết mà còn ghi thêm thù thì sau này sẽ nhận phải trái đắng
từ họ.
Tam đại Thi Vương vốn dữ dằn có tiếng, ngẫm lại có khi bản thân mình sẽ bị
luyện thành Thi khôi mất. Mấy kẻ Tiên Tôn và Kim Tiên đứng phía sau đều bị
dọa mất mật.
“Vô Quyết Tiên Vương, chẳng phải ngươi luôn một thân một mình hay sao, sao
lại kết giao với người khác thế này?”
“Sao lại xuất hiện ở nơi này chứ?”
“Còn cả vị kia nữa, là Tinh Vũ Tiên Vương phải không? Ngươi cách chúng ta
hơn năm mươi thiên vực, nước sông không phạm nước giếng, ngươi dấn thân
vào vũng nước đục này làm gì?”
Tám người này vừa xuất hiện, cửu đại cao thủ lập tức chẳng còn thấy đâu
đường thắng.
Bọn họ không hiểu nổi.
Minh Trì Tiên Vương và Lưu Duyên Tiên Vương luôn chìm đắm trong việc chế
tạo đan khí, thậm chí còn chẳng giao thủ với ai bao giờ.
Tam đại Thi Vương thì mấy ngàn vạn năm chẳng bước chân ra khỏi Ly Hồn
Thiên Thành, trung lập với mọi chiến tuyến.
Hai người Vô Quyết Tiên Vương và Tinh Vũ Tiên Vương thì luôn độc lai độc
vãng, nhàn nhã tựa mây.
Giờ toàn bộ mấy người này đều chạy tới yểm trợ một kẻ như Khương Thành?
Làm gì có cái lý đấy!
Thực tế, không chỉ những người này mà cả Thiên Khu các xa xôi, Mâu Vũ và
Diệp Dương Tiên Vương cũng cực kỳ bất ngờ.
Trận chiến long trời lở đất này đã thu hút khá nhiều sự chú ý.
Thiên Khu các rất tự nhiên mà sắp xếp tai mắt tới gần thám thính.
Trông thấy tám vị tiên vương cấp cao trên hình ảnh, các nàng hoàn toàn đánh
mất sự bình tĩnh.
“Sao lại có tận tám vị?”
“Rốt cuộc hắn có giao tình với bao nhiêu người vậy?”
“Mấy vị này đều rất khó vời, sao hắn gọi đến được hay vậy?”
Mâu Vũ hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Dựa vào phản ứng của mấy người Tiêu
Hỗn Ma Vương và Tịch Vân Tiên Vương, e rằng không phải hắn mời đến đâu.”
“Mà là tám vị này chủ động ra mặt.”
“Chống lưng của người này quá khó lường. Sức mạnh hắn nắm trong tay không
hề thua kém Thiên Khu các chúng ta ở trung tiên giới.”
Diệp Dương Tiên Vương im bặt.
Minh Trì Tiên Vương nhìn cửu đại cao thủ đối diện, tuy thiếu mất một người
nhưng hắn chẳng hề sợ hãi.
“Vì sao chúng ta lại không thể xuất hiện ở đây?”
“Lũ chó mù các ngươi, dám đối đầu với Khương chưởng môn cơ đấy?”
Trảm Nham quét mắt nhìn một vòng toàn bộ đám người, âm trầm nói: “Đám
các ngươi chuẩn bị biến thành Thi tộc rồi, vui vẻ lên.”
Sau cửu đại cao thủ lạnh cả sống lưng, đột nhiên lo lắng cho tông môn đằng sau
bọn họ.
Hôm nay mà không nhai đầu hết tam đại Thi Vương thì lãnh đủ rắc rối.
Ngay tại thời khắc bọn họ định đánh liều một phen, Thành ca liền đứng ra.
Vừa kiểm tra ghi chép trong hồ sơ hệ thống, hắn phát hiện sau khi tám người
kia cùng lộ diện, hắn nhận được những 175487 điểm công đức.
Tăng thêm rất nhiều so với mấy trận trước của hắn!
Đương nhiên, chủ yếu là do đối diện có tới chín vị tiên vương.
Mục tiêu xuất hiện bất ngờ trong cảnh giới càng cao thì bất ngờ được gia tăng
càng nhiều.
Cho nên công đức tự động trao đổi cũng nhiều hơn.