Khi sử dụng hết chín cái ký hiệu xẻng trượt thì chín vị Tiên Vương đều ngã
xuống.
Lúc này Thành ca mới dừng tay lại.
Từ khi tu luyện đến nay hắn đã là một Tiên Tôn, thế mà lần đầu tiên xuất hiện
cảm giác chóng mặt.
Loại chóng mặt này không phải trên thân thể, mà là do triệt để mất không chế.
“Xẻng trượt này quả thật lợi hại ghê.”
“Chỉ là cảm giác giống như bản thân hoàn toàn biến thành một đạo cụ”
“Quá bị động rồi…”
Lúc này trên bảng điều khiển còn thừa một ký hiệu xẻng trượt cuối cùng.
Hắn vội vàng thu đại sát khí này lại, biết đâu lần sau còn có thể sử dụng.
Trên người của chín Tiên Vương soát được mười ba món tiên khí thất giai,
ngoài ra còn có 21 món tiên bảo cực phẩm.
Ngoài mấy vật đó ra còn có một số tiên đan thất phẩm và tiên tinh thượng phẩm
mang bên người.
Chỉ tiếc đa số bảo vật của Tiên Vương đều sẽ không bỏ vào trong nhẫn trữ vật,
mà là tự mình mở một không gian.
Cái không gian ẩn giấu này, trừ bản thân bọn họ ra thì căn bản những người
khác không thể nào tìm ra được.
Kèm theo cái chết của chín người này là tạm thời không còn tung tích của mấy
vật phẩm đó nữa.
Thành ca cũng không hề thất vọng, thu hoạch lần này đã cực kỳ lớn rồi.
Sau khi đem hầu hết tiên khí và pháp bảo đều đổi thành công đức thì công đức
của hắn đạt được 43 vạn điểm.
Tiên khí thất giai của lần này thu được hắn sẽ không tuỳ tiện ban thưởng ra
ngoài nữa.
Thử nghĩ việc thăng cấp gần đây khó như nào chứ, đan dược để cần cho Tiên
Tôn mỗi một lần thăng cấp về sau đều nhân đôi nhân đôi lên, hoàn toàn là một
lượng khổng lồ.
Mở lên bảng hệ thống, trước tiên là hắn đổi mảnh vỡ quy tắc cấp năm, nâng cấp
tất cả các quy tắc chủ lên cấp Viên Mãn.
Như này thì khi nâng đến giai đoạn Tiên Vương thì bình cảnh lớn nhất sẽ không
còn nữa rồi.
Sau đó hắn lại dùng hết toàn bộ số đan dược kia, cuối cùng cũng chỉ thăng cấp
lên đên Tiên Tôn ngũ phẩm.
Và sau đó lại sử dụng hơn ba mươi vạn công đức đổi tiên đan thất phẩm.
Cuối cùng hắn đem trình độ của mình nâng cấp đến Tiên Tôn cửu phẩm!
“Mẹ nó, Tiên Tôn thôi mà đã khó thăng cấp như này thì về sau Tiên Vương phải
làm thế nào đây?”
“Cảm thấy xa đến vô hạn”
Còn thừa lại mười vạn công đức, hắn quyết định nâng cao cảnh giới cảm ngộ võ
đạo, vì vậy hắn lại nhấn vào cửa hàng một lần nữa.
Cũng chính là các loại bảo vật trước đây như Đạo Thiên Tiên Vận và Thông
Huyền Tiên Vận.
Hiện tại cảm ngộ của hắn về chín dòng cảnh giới võ đạo đều đã ở cấp Tiên
Vương rồi.
Tính ra ở Trung Tiên giới có lẽ không không có bất kỳ tiên vương nào có nội
hàm thâm sâu như này.
Mà Chí Tôn Tiên Vận dùng để nâng cảm ngộ võ đạo lên cấp bậc Tiên Đế, hắn
nhìn rồi nhìn, thế mà mỗi một mảnh lại cần đến năm trăm vạn điểm công đức.
Nghĩ cũng phải, Tiên Đế chính là nóc nhà cao nhất của cả tiên giới.
Ngay cả nhiều vị Tiên Đế cũng chưa chắc có thể nâng cấp cảnh giới võ đạo đến
cấp bậc đó.
Năm trăm vạn có thể làm được như này cũng đã rất thần kỳ rồi.
Chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
“Đúng là còn cả một đoạn đường dài phía trước, chúng ta vẫn cần phải tiếp tục
giữ vững đôi chân của mình sải bước trên mặt đất…”
“Tổ sư gia nói hay lắm!”
Một giọng nói cắt ngang sự trầm tư của hắn.
Quay đầu nhìn lại, không phải Lãnh Hoá Hàn thì còn ai vào đây nữa.
Mà trước mặt và sau lưng hắn, các trưởng lão khác của Phi Tiên môn cũng đều
bay đến.
“Lời của sư tổ gia thực sự làm cho người ta tỉnh ngộ!”
Trưởng lão Nguyên Hạc đã lấy giấy bút ra, vừa bay vừa viết nhanh: “Bắt đầu từ
hôm nay, ta sẽ ghi nhớ từng lời dạy bảo của tổ sư gia!”
Nguyên Triết, Nguyên Ngộ cũng nghĩ vậy.
“Đúng vậy, sư tổ gia đây là đang dạy chúng ta cần phải kiên nhẫn với sự khổ
luyện khô khan đó!”
“Với cảnh giới của lão nhân gia hắn, đám chúng ta chỉ có thể ngước nhìn
thôi…”
Những lời xu nịnh của mấy người này, khiến cho các trưởng lão và những người
khác đều một mặt ngẩn ngơ.
Mấy người các ngươi chém gió cũng quá thẳng thắn quá rồi đấy.
Ở đây vẫn còn vài vị tiền bối Tiên Vương, đừng để người ngoài nhìn thấy
chuyện cười.
Thế mà mấy vị tiên vương kia dường như không hề tỏ ra một chút đáng cười,
mà là nhìn quanh bốn phía với một vẻ kinh ngạc.
“Khương chưởng môn, kẻ địch đâu?”
“Chẳng lẽ …bị ngài tiêu diệt hết rồi ư?”
Bọn họ vừa rồi ở trong tông môn, khoảng cách không xa.
Sau khi một kiếm vô cùng dữ dội của Thành ca chém ra, sự dao động lực lượng
khổng lồ như muốn diệt cả thế giới ấy, mỗi một người ở bên trong đều cảm
nhận được.
Nhưng sau đó động tĩnh dần dần nhỏ lại rất nhiều.
Trong thời gian ngắn, bọn họ thậm chí còn không cảm nhận sự tồn tại của
Khương chưởng môn.
Chỉ ẩn ẩn cảm thấy tiên quốc ở bên ngoài vẫn không ngừng giao phong, vẫn
đang chiến đấu như cũ.
Như này làm cho mọi người ở bên trong dần dần không còn chắc nữa.
Cho đến khi khí tức của Thành ca xuất hiện trở lại, dao động của chín tiên quốc
lặng lẽ biến mất từng cái một, bọn họ cuối cùng mới lại dấy lên sự tự tin.
Sau khi kết thúc chiến đấu, Thành ca vẫn còn đang bận đổi điểm và nuốt đan
dược thì bọn họ ở vẫn đang lo lắng bất an chờ đợi bên trong.
Không cảm nhận được khí tức của toàn bộ chín Tiên Vương và mười mấy vạn
Tiên Tôn Kim Tiên nữa.
Kẻ địch bị tiêu diệt rồi sao?
Nếu đã bị diệt rồi, vậy tại sao Khương chưởng môn còn chưa quay trở lại?
Dưới sự chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng mọi người vẫn nhịn không được đi ra
xem sao.
“Đúng vậy, kẻ địch đã bị lão tổ cho một chém bay màu trong trận chiến trước
đó rồi!”
Sau khi nói xong câu này, Thành ca nhận được một khoản giá trị kinh sợ như
mong muốn.
Tám cao thủ như đám Trảm Nham và Minh Trí còn còn ổn.
Trong mắt của bọn họ, vốn dĩ Khương chưởng môn đã có thực lực mạnh như
thế này rồi.
Còn mấy đồ tử đồ tôn mà bọn họ mang theo đến cùng với trên dưới Phi Tiên
môn lại không giống như thế.
Mấy người này đều đã bị câu nói này doạ cho ngẩn cả rồi.
Cái gì?
Toàn bộ kẻ địch thực sự bị diệt rồi sao?
Bị ai diệt vậy?
Vừa rồi chín cao thủ đều ở trong đó, vậy còn lại chẳng phải là…
Khương lão tổ một mình đã trảm giết chín Tiên Vương?
Làm thế nào thực hiện điều này được vậy?
Quả thật việc Tiên Vương ở trung tiên giới bị giết chẳng có gì hiếm gặp lắm,
cùng cấp có thể một chọi hai đã được coi là trình độ cao nhất rồi.
Đây một chọi chín mà bên kia bị diệt sạch, điều này đã hoàn toàn đột phá phạm
vi tưởng tượng của bọn họ.
Lẽ nào vị Khương lão tổ đây là Tiên Đế?
Không phải chứ?
Không có khả năng này đâu chứ.
Song ngoại trừ Tiên Đế ra, không thể có người nào khác có khả năng làm được
chuyện như này.
Sau khi không hẹn mà cùng đưa ra kết luận này, tất cả mọi người đều hít khí
lạnh.
Nguyên Chân Nguyên Thịnh ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy tự hào nhìn mọi người,
như thể trận chiến này do bọn họ đánh vậy.
Hai người bọn họ cũng khá kinh ngạc, huống chi suy cho cùng lúc trước bọn họ
cũng chưa từng trải qua giai đoạn Cửu Diễm Tiên Đế bị giết trước đây, chỉ dựa
vào lời tương truyền qua miệng của chưởng môn các đời mà thôi.
Song lần này chính thức được khẳng định rồi.
Khương lão tổ, thực sự mạnh giống như trong truyền thuyết!
Những người khác…
Các trưởng lão Nguyên Thù, Nguyên Mục, Nguyên Triết, cuối cùng bọn họ
cũng hiểu tại sao lão tổ dám mua nhiều Tiên Duyên Lệnh như vậy.
Lãnh Hoá Hàn và các đệ tử khác cũng hiểu tại sao các vị Tiên Vương như Tiêu
Hỗn, Tịch Vân, Minh Trì lại tôn kính Khương lão tổ như vậy rồi.
Hoá ra hắn là “Tiên Đế” à?
Tất cả dường như đột nhiên bỗng thông suốt rồi.
Tất cả chỉ nghe thấy tiếng hít thở, cho đến khi hai thị nữ Tố Diệp và Tố Mộng
phá vỡ sự yên tĩnh này.
Hai người này sau khi đến nơi thì lập tức tìm kiếm cơ hội biểu hiện bản thân.
Chỉ là ở đây có nhiều cao thủ trưởng bối của tông môn, hai người họ cũng
không dám tuỳ tiện chen lời.
Cũng may lúc mọi người đều đã yên lặng rồi, tất nhiên bọn họ liền tận dụng thời
cơ xu nịnh.
”Oa, hoá ra thực lực của lão tổ gia mạnh như vậy?”
“Từ trước đến nay đều không nói năng gì đến việc này, khiêm tốn quá rồi nhỉ?”
“Xem ra là tổ sư ra sợ nói ra sẽ doạ chúng ta khiếp sợ đấy!”
Hai người một trái một phải bắt lấy tay Thành ca, ôm cánh tay của hắn, suýt
chút nữa doạ đến các trưởng lão và tiên vương khác.
Ngoan nào, thế mà hai Chân Tiên các ngươi lại dám trực tiếp chạm vào một cao
thủ cấp Tiên Đế hả?
Ai cho các ngươi quyền đó vậy?
Song Khương chưởng môn dường như cũng không từ chối tác thân mật của hai
người bọn họ, mà thay vào đó lại mỉm cười an ủi.
Nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
Trong nháy mắt, rất nhiều môn nhân nội môn nhìn hai nữ nhân kia với ánh mắt
vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ.