Hơn hai trăm vị Tiên Vương và Ma Vương đồng loạt dùng tuyệt chiêu đánh vào
điểm phía trước của bong bóng.
Cách trực tiếp nhất để phá vỡ bong bóng này là dùng lực làm cho nổ.
Đây cũng là kinh nghiệm được các tiền bối đúc kết.
Sau một trận gầm dữ dội, bong bóng màu hồng vỡ tan.
Tiếp theo sau, bầu trời màu xanh nhạt lại xuất hiện trước mắt.
Mọi người lại một lần có được tiên quốc, tiếp tục lên đường.
Cửa ải này đối với bọn họ mà nói, vốn không có gì khó.
Mười ngày tiếp theo, mọi người lại cùng nhau phá vỡ hai cái bong bóng đột
nhiên xuất hiện.
Hôm nay, phía trước cuối cùng đã xuất hiện một lối phân cách.
Lực căn nguyên ở đây đã đạt tới mức cao nhất của cảnh thứ nhất rồi, ở đây tu
luyện quả thật tốt hơn nhiều lúc mới vào.
Nhưng khác với con đường bình thường mà Thành ca tưởng tượng, trước mắt
xuất hiện hai lối vào chưa biết được.
Hai lối vào rất giống nhau, cũng không biết được tình hình trong này thế nào.
Tiên Thụ có rất nhiều nhánh cây và lối phân cách đếm không xuể, trái phải hai
lối vào, có một đường có thể đi vào cảnh thứ hai, càng đến gần nhánh chủ.
Lối còn lại, rất có khả năng đến phần ngoài ra của cảnh thứ nhất.
Ở trong này không hề có bản đồ so sánh, chỉ có thể dựa vào trực giác dự đoán.
Nếu chọn sai thì sẽ rất phức tạp.
Mỗi con đường đều không có cách quay lại, tới lúc đó sẽ phải tiếp tục đi dọc
theo con đường sai đó.
Mâu Vũ không cần suy đoán liền chọn bên phải, những người còn lại cũng
không do dự đi theo.
Nguyên nhân rất đơn giản là vì rất nhiều người ở đây đã từng đến.
Hai lần trước Tiên Thụ mở ra, đã đúc kết kinh nghiệm, đương nhiên biết rằng
bên phải là đúng.
Đi qua lối vào, quả nhiên đã đến một nhánh nào đó của cảnh thứ hai.
Phẩm chất căn nguyên ở đây cao hơn nhiều so với cảnh giới thứ nhất, cũng có
ích hơn với căn cơ bẩm sinh.
Nhưng mọi người không dừng lại mà tiếp tục đi tiếp.
Đi được năm ngày nữa, cảnh tượng phía trước lại tiếp tục thay đổi.
271 cùng đáp xuống giữa một tòa thành nhỏ.
Cảnh tượng trong thành phong phú, không khác gì với thế giới bên ngoài.
Chỉ là trống không bóng người, trầm trầm âm khí.
Thành ca mắt nhìn quanh bốn phía, mọi người lại một lần nữa bị phong ấn tiên
quốc, xem ra là nguy hiểm của cảnh giới thứ hai rồi.
Hắn ta rút tiên kiếm màu đỏ ra một cách tự nhiên.
“Không được!”
Mâu Vũ đã vội vàng ngăn cản bước tấn công tiếp theo của hắn ta.
“Sao thế?”
“Ở đây không có cách nào phá vỡ đâu.”
Giọng nói của Tịch Vân truyền tới: “Khương chưởng môn, ở dây cần phải tìm
ra lối ra có sẵn mới được.”
“Nếu như phá hủy nơi này, ngược lại làm mất manh mối, đến lúc đó phải đợi
một tháng, đợi đến lúc tòa thành này chầm chậm hồi phục.”
“Vì để thông qua được trùng này, nghe nói trước đây đã có người lạc ở đây cả
chục năm.”
Thành ca bất đắc dĩ lắc đầu, tình cảm ở tiên thụ này cứ như đang chơi trò chơi
vậy.
Còn phải tìm manh mối gì?
Dưới sự lãnh đạo của Mâu Vũ, mọi người không cần hoảng loạn đi tìm, trực
tiếp xuyên qua những con đường đi tới một cửa hàng thuốc.
Đẩy cửa sân sau của nhà thuốc ra, mọi người vào theo thói quen.
Theo sau tìm thấy một cái giếng cổ.
Còn chưa đợi Thành ca phản ứng lại, Mâu Vũ đã nhảy xuống dưới.
Sau khi cùng với mọi người nhảy xuống giếng cổ, cảnh tượng trước mắt lại thay
đổi.
Phía trước lại xuất hiện một thành nhỏ mới.
“Sao vẫn còn?”
“Cửa ải này có ba trùng ảo ảnh, vừa rồi là thông qua một trùng.”
Tịch Vân lại đang giải thích cho hắn ta.
“Nếu như tu luyện quy tắc huyền ảo thì vượt qua cửa ải này sẽ dễ dàng hơn vô
số lần.”
“Nhưng bây giờ Mâu Vũ biết đường đi, cũng không cần tới điều đó nữa.”
Quả nhiên, Mâu Vũ đã đưa mọi người đi đến một căn nhà ở trong thành.
Trong phòng có đầy đủ bàn ghế giường tủ, trên tường còn có một bức tranh.
Người phụ nữ này trực tiếp xông vào trong bức tranh.
Ồ, đây là lối ra?
Thành ca cũng không biết nói gì nữa.
Nếu như đổi thành hắn ta một mình tới đây, tới ngày tháng năm nào cũng không
chắc nghĩ tới chỗ này được.
Vượt qua bức hoạ, bọn họ đã bước vào ngôi thành trong tranh.
Vẫn là Mâu Vũ dẫn đường, ở thành nhỏ trong tranh, bọn họ lại di chuyển một
lần nữa.
Lần này bọn họ cuối cùng cũng thông qua cửa ải, quay về thế giới bên ngoài.
Trong 271 người, đi vào lần đầu giống Thành ca thực ra cũng không ít.
Còn có người mặc dù đi vào lần thứ hai nhưng cũng chỉ biết được đường, biết
được quy tắc thông thường, cũng không hề có được chuẩn bị kỹ càng như vậy.
Cửa ải vừa rồi không khỏi khiến nhiều người phải chửi bậy.
“Quá phức tạp rồi, nếu không có Mâu Vũ cô nương dẫn đường, thật sự có đánh
vỡ đầu thì ta cũng không nghĩ tới được.”
“Đúng vậy, may mà có nàng.”
“Các vị Thiên Khu các vừa nhìn là biết đã sớm có chuẩn bị mà!”
“Đi theo nàng, đúng thật là không cần suy nghĩ, cảm giác không có gì đáng lo
ngại…”
Vẻ mặt Mâu Vũ vốn không lộ ra đắc ý, chỉ là ánh mắt nhìn về Khương Thành
một lúc, sau đó lại tiếp tục dẫn đầu lên đường.
Thành ca cũng không biết ánh mắt đó của nàng ta có ý gì.
Lẽ nào là đang khoe mẽ?
Nghĩ đến điều này, hắn ta có chút ghen tị.
Ánh đèn sân khấu đã bị nữ nhân này cướp mất rồi!
Trước mắt, rõ ràng nàng trở thành nhân vật chính, ánh đèn đều đổ dồn vào nàng.
Nếu như bây giờ chọn đội trưởng, có lẽ chín phần mười đều chọn nàng.
Việc này khiến Thành ca rất mất mặt, nhưng cũng bất lực.
Người ta có chuẩn bị bản đồ, đồng nghĩa với việc lấy được chiến lược của một
trò chơi vậy, cho dù hắn ta có hệ thống hack cũng khó để giành được sân khấu
của nàng.
Chỉ có thể hy vọng những cửa ải phía sau có chút khó khăn đặc biệt, sau đó có
thể lật ngược tình thế, giành lại ngôi vương.
Nếu suy nghĩ này bị lộ ra ngoài, chắc chắn những người còn lại tức đến thổ
huyết.
Suy cho cùng mọi người ở đây đều hy vọng càng đơn giản càng tốt.
Vỏn vẹn nửa tháng sau, bọn họ đến được lối phân cách của cảnh giới thứ hai,
trước mặt lại xuất hiện hai lối vào.
Lần này, đội ngũ đã có mười mấy Tiên Vương dừng lại.
“Ở đây đã là giới hạn của chúng ta rồi.”
“Lực căn nguyên của cảnh giới thứ ba, chúng ta nhất định sẽ không chống cự
nổi.”
“Cảm tạ Mâu Vũ cô nương đã đưa chúng ta tới đây!”
Mâu Vũ đã gật đầu, sau đó chọn hướng đi bên trái.
Những người khác lần lượt đi theo.
Ở cảnh giới thứ ba, bọn họ đã gặp khó khăn, đương nhiên vẫn là Mâu Vũ đưa
bọn họ dễ dàng vượt qua.
Lối phân cách của cảnh thứ ba, có vỏn vẹn 100 người dừng lại.
Bọn họ đã không thể tiếp tục lên đường được nữa.
Thiên Khu các cũng có một vị Tiên Vương dừng lại.
Đội ngũ của Thành ca có Minh Trì Tiên Vương và Lưu Duyên Tiên Vương
cũng dừng lại ở đây.
“Khương Chưởng môn, lão phu rất muốn tiếp tục đi cùng ngươi tiến về phía
trước!”
“Nhưng ta lực bất tòng tâm.”
Vẻ mặt cả hai người luyến tiếc, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ở trong này, cho dù Thành ca muốn đưa họ đi tiếp cũng không được, đưa tới
cảnh giới tiếp theo, tiên quốc bọn họ cũng căn bản không thể chống cự nổi lực
căn nguyên hùng mạnh như vậy.
Đến lúc đó lại là làm hại bọn họ.
Đám đông tiếp tục di chuyển về phía trước, khi đến lối phân cách thứ tư, lại có
thêm hơn một trăm người dừng lại.
Lúc này đội ngũ 271 người, chỉ sót lại 35 người.
Thiên Khu các lại có thêm 5 người dừng lại.
Còn bên phía Thành ca, lần này không có ai rời đội.
Bất kể Tiêu Hỗn, Sát Lợi, Tịch Vân, ba vị Thi vương, hay là Vô Quyết, Tinh
Vũ, Xá Lan, tất cả đều không phải Tiên Vương, Ma Vương bình thường.
Xuất thân, vận mệnh và sức chiến đấu của bọn họ hơn hẳn các Tiên Vương phổ
thông, căn cơ bẩm sinh của họ cũng rất phi thường.
Ở trong Tiên Thụ, người như thế này được định sẵn sẽ tiến xa hơn.
Và đây cũng chính là nguyên nhân ban đầu Thiên Khu các muốn tìm tới họ để
đồng hành.
Những cửa ải ở trước chỉ là một đoạn đơn giản, khảo nghiệm thật sự còn ở phía
sau.