Sau khi bước vào cảnh thứ năm, Mâu Vũ lại liếc nhìn Thành ca một cái.
Thực tế thì nàng cũng rất ngạc nhiên.
Đáng lẽ nàng còn cho rằng Khương Thành hoàn toàn không thể sống sót trong
Tiên Thụ.
Kết quả là từ lúc bắt đầu chuyến hành trình với người này đến tận bây giờ, hơn
hai trăm Tiên Vương, Ma Vương đều đã tụt lại phía sau, chỉ mình hắn vẫn
chẳng thấy sao cả.
Cứ như là sức mạnh căn nguyên này không thể làm hại được hắn vậy.
Thành ca không hề biết ánh mắt này đang lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu không hắn
nhất định lại làm màu.
Hắn còn cho rằng nữ nhân này đang khoe khoang thân phận “đội trưởng” cơ.
Lúc đến ngã ba của cảnh thứ năm thì chỉ còn 15 người còn trụ lại.
Trong đó Thiên Khu các chỉ còn sót lại 5 người có thể tiếp tục tiến về phía
trước, mà 10 người như Tịch Vân, Tiêu Hỗn…vẫn chưa ai bị rớt lại hệt như ban
đầu.
Phía trước xuất hiện hai lối vào mới, cả hành trình này Khương chưởng môn
đều ăn không ngồi rồi, giờ hắn đang chờ Mâu tiên nữ tiếp tục dẫn mình tiến về
phía trước.
Nhưng mà lần này Mâu tiên nữ lại không lựa chọn.
“Đây đã là phần cuối của tấm bản đồ trước đây mà ta có được rồi.”
“Những cửa ải ở phía sau chỉ đánh nhắm mắt xông bừa thôi.”
“Lần này phải dựa vào cảm giác để lựa chọn rồi, nếu như các ngươi không
muốn thì cũng có thể ở lại đây.”
Hai lối vào giống y hệt nhau, nếu không tiến về phía trước thì hoàn toàn sẽ
không biết được bên trong đó có gì.
May mắn chọn đúng thì có thể tiến thẳng vào cảnh thứ sáu.
Nhưng nếu xui xẻo thì có lẽ cũng sẽ bị giáng cấp xuống một cảnh thứ tư khác.
Đến lúc này chỉ đành tiếp tục thăm dò cảnh thứ tư đó, sau đó lại vào một cảnh
thứ năm khác.
Đấy là trong tình huống may mắn, nếu như đen đủi hơn nữa thì có lẽ lại chọn
sai thêm một lần nữa, sau đó lại bị giáng xuống cấp thấp hơn.
Suy cho cùng thì cảnh thứ tư khác, nếu không phải là con đường bọn họ đã từng
đi qua, người trước đó không để lại bản đồ.
Ngộ Đạo Tiên Thụ này đúng là một nơi khiến người ta nhức cả đầu.
Tỉ lệ một phần hai, tiếp tục phải đánh cuộc, hay là ở lại đây bảo vệ vị trí cảnh
thứ năm, đây là một quyết định khó khăn.
Nghe đến câu bản đồ đã không còn gì nữa, cuối cùng Thành ca cũng lấy lại tinh
thần.
Ngươi dùng hết sạch chiến lược rồi đúng không.
Mâu Vũ ơi là Mâu Vũ, ngươi ngồi trên cái ghế nhân vật chính quý giá hơi lâu
rồi đấy, có phải nên xuống rồi không?
Không phải anh đây là người nổi tiếng, anh đây chỉ muốn làm màu, muốn kiếm
giá trị kinh sợ mà thôi!
Đương nhiên mọi người không thể nào đoán nổi suy nghĩ của hắn, nhao nhao
nói: “Tiếp tục đi!”
“Có sai thì cũng là ý trời!”
“Cược đi!”
Mâu Vũ gật đầu: “Vậy được, ta chọn đây.”
Sau đó nàng dẫn mọi người bước vào lối vào ở bên trái.
Từng người trong số hai mươi người bước vào, vừa mới vào tới nơi đã bắt đầu
thở dài.
“Haizzz, chọn nhầm rồi.”
Phẩm chất căn nguyên trong mỗi một cảnh đều không giống nhau, phẩm chất
căn nguyên trong nhánh cây xa lạ này còn chẳng bằng cảnh thứ năm mới nãy.
Mặc dù biết đúng sai là năm mươi năm mươi, kết quả như nào cũng là bình
thường, nhưng chắc chắn ai nấy cũng đều có những kỳ vọng tốt đẹp ngay từ
đầu.
Phụt!
Lần này Thành ca trực tiếp cười ra tiếng.
Đúng là muốn cái gì thì cái đó đến.
Những người khác lập tức nhìn về phía hắn, Mâu Vũ cũng nhíu mày.
“Khương chưởng môn, ngươi cười cái gì?”
Thành ca vội vàng xua tay: “Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ đến một
chuyện rất vui thôi.”
Tất cả những người khác của Thiên Khu các đều lộ ra vẻ không vui.
Mới nãy bọn ta vừa chọn sai đường, ngươi lại nhớ đến chuyện vui, khùng hả?
Đừng quên, ngươi cùng là một thành viên của đội ngũ này đấy!
Đám người Tịch Vân, Hoa m, Vô Khuyết rất cạn lời, cho dù ngươi hả hê thì
cũng đừng biểu hiện lộ liễu như vậy chứ!
“Không sao không sao, mọi người tiếp tục thăm dò đi!”
Tiêu Hỗn Ma Vương vỗ vỗ tay, giúp Khương chưởng môn làm dịu không khí.
“Dù sao chúng ta vẫn còn đủ thời gian mà.”
“Đúng vậy, thời gian 81 năm, bây giờ mới ba tháng trôi qua thôi, chúng ta
không thua được đâu!”
Đám người Tịch Vân và Vô Quyết chủ động cười nói: “Đây không phải là lỗi
của Mâu Vũ cô nương, nếu là bọn ta thì chắc chắn cũng sẽ chọn nhầm thôi.”
“Đúng vậy, tiếp theo mọi người cần phải đồng tâm hợp lực mới có thể trở về
cảnh thứ sáu.”
Mâu Vũ và Độ Trần Tiên Vương của Thiên Khu các liếc nhau một cái, âm thầm
thở phào một hơi.
Mặc dù Khương Thành “rất không đáng tin cậy”, cơ mà đám người dưới trướng
hắn đều rất biết đại cục.
Nếu như đổi thành một người không biết lý lẽ gì, sau khi chọn sai đường, e rằng
bây giờ đã chụp nồi oán trách đồng đội rồi.
Nhìn đám người đang dự định bước về phía trước, Thành ca âm thầm mở bảng
hệ thống, lại nhấn nút đảo ngược thời gian một lần nữa.
Thực tế thì sau khi biết trong Tiên Thụ có một loạt các quy tắc, hắn mới biết kỹ
năng “đảo ngược thời gian” này đúng là tuyệt cú mèo.
Người khác chọn sai, chỉ đành tiếp tục đi theo cái sai ấy, không thể quay đầu lại
được nữa.
Hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Nhưng mà hắn lại khác.
Đảo ngược thời gian đồng nghĩa với việc có thể thử không giới hạn.
Sai thì có thể làm lại, hoàn toàn không cần quan tâm đến cái gọi là may mắn.
Soạt, hắn quay trở lại phần cuối của cảnh thứ năm trước đó.
Mọi người còn đang nhìn hai lối vào kia.
“Lần này chỉ đành dựa vào may mắn để chọn thôi, nếu như các ngươi không
muốn thì có thể ở lại đây.”
Mâu Vũ vừa dứt lời, những người khác cũng nói những lời thoại hệt như vậy.
“Tiếp tục đi!”
“Sai thì cũng là do ý trời!”
“Cược đi!”
“Cược cái gì cơ?”
Giờ là lúc Thành ca lên sàn, hắn chỉ vào lối vào ở phía bên phải rồi nói: “Lối
vào chính xác là cái này.”
Mọi người sửng sốt, Mâu Vũ – người đáng lẽ còn đang định chọn bên trái cũng
quay đầu lại.
“Khương chưởng môn, sao ngươi lại biết được bên phải mới là đúng?”
Bởi vì mới nãy ngươi chọn bên trái là sai đó, đương nhiên bên phải còn lại là
đúng rồi.
Cảm ơn em gái đã giúp ta thăm dò đường nhá.
Đương nhiên là Thành ca sẽ không nói như vậy.
Hắn vuốt vuốt đám râu dài không hề tồn tại trên cằm, nhàn nhạt nói: “Dựa vào
cảm giác.”
Mọi người bất lực chửi bậy.
Dựa vào cảm giác, vậy thì ngươi thể hiện cái vẻ chắc như đinh đóng cột làm gì
hả?
Mâu Vũ còn cho rằng hắn định nói ra cao kiến gì, nghe hắn nói như vậy, trong
lòng không khỏi có chút thất vọng.
“Khương chưởng môn, đừng đùa nữa.”
“Không tin thì cứ đi theo ta mà xem.”
Thành ca cũng chẳng buồn phản bác, đi thẳng vào lối vào ở bên phải.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, đây rõ ràng là không thèm tham khảo ý
kiến của đồng đội mà?
“Chúng ta cũng vào thôi!”
Đương nhiên mười người Tiêu Hỗn, Tịch Vân cũng nhanh chóng bám sát theo
Khương chưởng môn.
Mọi người đã vào rồi, đám người Mâu Vũ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Trừ khi bọn họ muốn từ bỏ đám đồng minh này.
“Haizz, chúng ta cũng chỉ đành chọn bên này vậy!”
“Bỏ đi, dù sao tất cả mọi người đều chỉ dựa vào cảm giác.”
Mâu Vũ cũng hơi khó chịu.
Đáng lẽ nàng còn định chọn bên trái, bây giờ chọn bên phải rồi, đương nhiên
trong lòng nàng chẳng dễ chịu gì.
Người cuối cùng bước vào lối vào, cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Lực căn nguyên nồng đậm của Tiên Thụ gợn sóng khắp nơi khiến tiên quốc của
nàng như càng thêm sinh động.
Đây thật sự là cảnh thứ sáu ư?
Hắn lựa chọn đúng rồi?
Lúc này, tất cả mọi người đều đang hoan hô.
“Ha ha ha, đúng là không hề sai!”
“Vẫn là Khương chưởng môn lợi hại, cảm giác cũng chuẩn thật đấy!”
Những người khác đều cảm thấy đây chỉ là may mắn mà thôi, mù mờ lại đoán
trúng cái tỉ lệ một phần hai kia.
Nhưng mà ánh mắt của đám người Tiêu Hỗn, Sát Tịch và Vô Quyết lại sáng rực
cả lên.
Bởi vì bọn họ rất hiểu Thành ca, chắc chắn lối vào mà hắn lựa chọn không phải
là chọn bừa!
Cả chuyến hành trình này, Khương chưởng môn đều bị lu mờ, bây giờ cuối
cùng cũng bắt đầu thể hiện thần uy rồi đúng không?
Ánh mắt ngầm hiểu nhau của bọn họ bị Mâu Vũ nhạy cảm nhìn ra được.
“Sao ngươi lại làm được vậy?”
Trực giác của nàng nói rằng chắc chắn trong này có bí mật gì đó.
Hệt như huyết mạch Nguyệt tộc và bí pháp trước đó, lại còn có thể đi lại tự
nhiên trong Tiên Thụ chỉ với cảnh giới Tiên Tôn cửu phẩm, quả thật người này
quá bí ẩn.