Trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ, Thần Hỏa Tiên Tôn – kẻ nhờ vào tốc độ
nhanh nhất, đã đến được Phi Tiên môn ở Kiều Lan thiên vực.
Cả chặng đường đi cũng không dễ dàng gì.
Tay không, không có tiên khí, không có pháp bảo, nếu như đụng phải Tiên Tôn
nào chặn đánh thì đúng là nguy rồi.
Cũng may cuối cùng bây giờ cũng đến được “thánh địa”.
Vừa tới nơi này, hắn đã nhìn thấy Nam Mộng Tiên Tôn vội vàng hấp tấp chạy
lại.
Hắn quen biết Nam Mộng Tiên Tôn, kẻ đó giống như hắn, cũng là một trong
những nòng cốt của liên minh tán tu.
Hai người đã tiếp xúc nhiều lần rồi, bình thường còn xưng huynh gọi đệ nữa.
Tối ngày hôm đó, ở hội nghị, hắn cũng chú trọng phê bình hành vi của Thành
ca, biểu thị vô cùng khinh miệt.
Bây giờ hai người bỗng nhiên gặp lại ở đây, một trận gió lạnh thổi tới, xấu hổ
biết bao nhiêu.
Trong nháy mắt, chỉ đành hẹn ngầm làm ra vẻ không quen biết.
Đến bên ngoài sơn môn, hai người lại nhìn thấy năm Tiên Tôn lạ mặt cũng từ
nơi nào đó chạy tới đây.
Ngay lập tức, một loại cảm giác vô cùng nóng ruột bỗng nổi lên.
Xem ra, có rất nhiều người nhận thấy cơ hội lần này cực kỳ quý giá!
Nếu như đến muộn thì thật sự không kịp rồi.
Chỉ mong rằng vẫn còn hàng!
Sau khi nói ra suy nghĩ, một hàng người thuận lợi được dẫn vào bên trong Phi
Tiên môn.
Tiếp đó, bọn họ gặp được hai vị nữ đệ tử cấp Chân Tiên.
Đây là đón tiếp chu đáo sao?
“Các người muốn mua Tiên Duyên Lệnh?”
“Chuẩn bị đủ tiên tinh chưa?”
Bảy người nhao nhao gật đầu.
“Chuẩn bị xong rồi!”
“Sư tổ gia của các ngươi đâu?”
Tố Diệp, Tố Mộng bật cười khúc khích.
“Lần mua bán này đương nhiên không cần sư tổ gia phải đích thân ra mặt rồi.”
Thần Hỏa Tiên tôn nghĩ cũng thấy đúng, suy cho cùng cũng chỉ là 30 vạn mảnh
thôi mà.
“Vậy thì người chủ quản của Phi Tiên môn các ngươi đâu, mau đến giao dịch đi
chứ.”
Trước khi cầm được Tiên Duyên Lệnh trong tay, trong lòng của bọn họ vẫn
không thể yên tâm được.
Tố Diệp và Tố Mộng đồng thanh đáp: “Bọn ta chính là người chủ quản!”
Bốn người trong bảy người bọn họ lập tức nhảy cẫng lên.
“Gì cơ?”
“Đùa à?”
“Phi Tiên môn các ngươi đang đùa bọn ta có đúng không?”
“Lẽ nào đây là một cái bẫy ư?”
Dường như Thần Hỏa Tiên Tôn cũng thấy có gì đó không đúng.
Mua bán Tiên Duyên Lệnh là chuyện lớn cỡ nào cơ chứ?
Trước hết không nói đến việc phải chuẩn bị đối đãi đầy đủ, tóm lại ít nhất cũng
phải có mười mấy vị trưởng lão cùng tọa trấn chứ?
Bên trong điện này, đừng nói đến người nào cấp trưởng lão, ngay cả Huyền
Tiên cũng không thấy một người.
Vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Nhưng họ vừa nói dứt lời, bảy mảnh Tiên Duyên Lệnh đã xuất hiện trước mặt
bảy người.
Mỗi viên đều tỏa ra hơi thở bí ẩn lúc có lúc không, vừa nhìn đã biết không phải
vật tầm thường.
“Này…”
Thần Hỏa Tiên Tôn ngơ rồi.
Tiên Duyên Lệnh quý giá vô song, là tín vật khiến hắn tán gia bại sản, vậy mà
đối phương lại phái hai Chân Tiên tới phụ trách mua bán?
Quá tùy ý rồi đấy chứ?
“Tiên tinh của các người đâu?”
Cảnh tượng như vậy, mấy ngày này Tố Mộng và Tố Diệp đã nhìn vài lần rồi,
quen luôn rồi.
Lúc này bảy người mới tỉnh táo lại, vội vàng giao chiếc nhẫn đựng ba trăm vạn
tiên tinh ra.
Hai nữ tiên kiểm kê một lát, gật gật đầu, giao Tiên Duyên Lệnh vào tay họ.
Trước khi đến đây, kỳ thực Thần Hỏa Tiên tôn có chút lo lắng.
Trong dự tính của hắn, đây chắc chắn phải là một vụ mua bán vô cùng nghiêm
túc và hoành tráng, giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy, bây giờ cứ như vậy
mà dễ dàng hoàn thành rồi.
Mãi cho tới thời khắc cầm Tiên Duyên Lệnh trong tay, bọn họ vẫn cảm thấy có
chút không chân thực.
Thật sự xong rồi?
Choáng váng đi ra khỏi đại điện, trước mặt có bảy vị đệ tử Phi Tiên môn
nghênh đón.
“Các vị muốn rời khỏi đây hay là muốn ở lại biệt viện của phái ta?”
“Vẫn là ở lại biệt viện của quý phái đi!”
“Ha ha, vất vả rồi!”
Bọn họ nguyện ý bỏ ra 300 vạn, một nguyên nhân rất lớn đó chính là có thể
hưởng thụ sự bảo vệ của Thành ca.
Rời khỏi đây, chắc chắn Tiên Duyên Lệnh sẽ bị cướp hết sạch.
“Vậy được, mời đi theo chúng ta.”
Dưới sự dẫn dắt của bảy vị đệ tử, bảy người bay một đường, rất nhanh đã đến
được một loạt cung điện có cảnh vật xung quanh vô cùng tao nhã.
Mỗi người được phân vào một viện riêng.
“Đây là chỗ ở sắp xếp cho bọn ta sao?”
Thần Hỏa Tiên Tôn cảm nhận một chút, tiên nguyên chi khí ở nơi này còn cao
hơn tu luyện vốn có của bọn họ.
Đệ tử dẫn đường gật đầu: “Đúng vậy, nếu như có bất kỳ điều gì không hài lòng
thì có thể nói ra.”
“Hài lòng, hài lòng! Quý phái quá chu đáo rồi!”
Không những sẽ không vì Tiên Duyên Lệnh bị truy sát, không phải sống cuộc
sống trốn chui trốn nhủi cực kỳ nguy hiểm, mà còn có thể có điều kiện tốt đẹp
như vậy.
Hắn có gì mà không vừa ý chứ?
Hoàn toàn là do ngạc nhiên mừng rỡ có được hay không?
“Sư tổ gia của phái ta có nói, các ngươi là khách.”
“Đối với khách, phải để cho họ cảm thấy như ở nhà mình!”
Mặc dù giá cao, nhưng thái độ không có gì để nói, thậm chí việc buôn bán còn
rõ ràng hơn Thiên Khu các.
Không hề vì sức mạnh bất khả chiến bại ở trung tiên giới mà coi thường người
khác.
Sau khi Thần Hỏa Tiên Tôn ở lại, đã phát hiện ra lân cận có hàng ngàn vị Tiên
Tôn.
Ai nấy cũng là do mua Tiên Duyên Lệnh mà ở lại.
“Đúng là có nhiều người có suy nghĩ giống nhau.”
“Cũng may mà ta đến sớm, nếu đến muộn thì chỉ sợ thật sự không kịp nữa.”
Hắn không nén nổi cảm giác tự đắc về ánh mắt của mình.
“Sư tổ, hôm nay bán được 35 mảnh.”
“Đây là số tiên tinh có được.”
Thành ca nhận mà chán chẳng buồn kiểm tra.
“Về sau cứ đủ 10 tỷ thì giao một lần, chút này không cần ngày nào cũng phải
đưa.”
Hai nàng một hồi không biết phải làm sao, lại không nén nổi lo lắng mà hỏi:
“Mấy ngày này không có nhiều người đến, thật sự có thể bán hết sao?”
Là thị nữ thân cận của Thành ca, các nàng vì hắn mà lo nghĩ, tự nhiên mong hắn
có thể kiếm được nhiều.
“Vừa mới bắt đầu thôi, nhiều người đường xa, còn có người phải trải qua tranh
đấu nội tâm, chúng ta cần phải nhẫn nại.”
“Tranh đấu nội tâm?”
Hai nàng cái hiểu cái không.
Thời gian này, bên ngoài vẫn là cảnh thanh âm gào thét chống đối.
Khắp nơi đều mắng Khương chưởng môn quá xấu xa.
“Chắc chắn không bán hết!”
“Các ngươi cứ chờ mà xem, hắn mà có thể bán được 3000 mảnh thì coi như ta
thua!”
“Nhưng ta nghe nói đã có hơn ngàn Tiên Tôn vào đó rồi cũng không ra…”
“Đây chỉ là một tên ngốc có nhiều tiền bỏng cả tay, suy cho cùng loại người này
cũng chỉ là số ít.”
“Đúng vậy, đợi sau khi đám người này đi rồi, ngoài Phi Tiên môn sẽ trở nên
vắng như chùa bà đanh thôi.”
“Người khác thì không biết, dù sao chắc chắn ta sẽ không mua, đợi mười vạn
năm cũng chẳng chết được!”
“Đúng vậy, ta tuyệt đối không mua, ngồi đợi xem trò cười đây!”
Thậm chí nhiều thiên vực còn có người mở cược, cược xem cuối cùng Khương
Thành rốt cuộc có thể bán được bao nhiêu mảnh.
Con số này vẫn là một con số tốt rồi đấy.
Suy cho cùng bên ngoài Phi Tiên môn không phải không có trinh thám, Tiên
Tôn tiến vào đều nằm trong tầm mắt của một số thế lực.
Đến nay đa phần mọi người cược nhiều nhất là có thể bán ba vạn viên.
Ngoài miệng thì mọi người thích nói không bán nổi một viên, nhưng lúc đặt
cược vẫn đánh giá thành thực với lòng mình.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Tiên Tôn tiến vào Phi Tiên môn ngày một nhiều, từ mười mấy người một ngày
lúc ban đầu, trở thành một ngày vài trăm người.
Điều này không khỏi khiến cho những người đặt cược âm thầm lo lắng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy vượt qua 3 vạn dễ như trở bàn tay hay sao!