Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 367




Theo sự thay đổi của thời gian, Tiên Duyên Lệnh của Phi Tiên môn bán ra ngày

càng nhanh.

Rất nhiều Tiên Tôn vốn dĩ cảm thấy đau lòng, ban đầu kiên quyết không muốn

là một Tiên Tôn “coi tiền như rác”, nhưng giờ tâm thế dần dần thay đổi.

Nhìn thấy nhiều “kẻ phản bội” lựa chọn mua như vậy, trong lòng bọn họ ngày

càng lo lắng.

Ngươi không mua, người khác mua.

Cứ như vậy, không mất bao lâu, đã không còn hàng nữa rồi.

Cho dù đến lúc muốn mua, cũng không mua nổi.

Liệu bản thân kỳ sau có thể chắc chắn đi lên không?

Cho dù may mắn lên được, người khác cũng đã ở lại thượng tiên giới 10 vạn

năm rồi.

Dưới sự thôi thúc tranh đấu nội tâm, càng ngày càng có nhiều Tiên Tôn lựa

chọn “khuất phục”.

Những người lúc trước đặt cược, đã trở thành trò cười từ lâu rồi.

Trong vòng vỏn vẹn ba tháng, lượng Tiên Duyên Lệnh của Phi Tiên môn bán ra

đã vượt quá con số 10 vạn.

Hơn nữa, chiều hướng này không có dấu hiệu giảm đi.

Hoàn toàn không chỉ có một tông môn “qua sông đập nồi” như Thiên Tượng

tông, mọi người đều là mua tập thể.

Đối với những tông môn này mà nói, đây là cơ hội thay đổi vận mệnh ngàn năm

có một.

Mà rất nhiều Ma Vương và Tiên Vương muốn phi thăng lần này, cũng vì không

bỏ được hậu bối mà tới.

Khi đã được 4 tháng, Tiên Duyên Lệnh bán ra đã đạt 15 vạn mảnh!

Tất cả mọi người đều biết, 14 vạn môn đồ của Phi Tiên Môn chắc chắn phải phi

thăng toàn bộ.

Khương Thành nhiều nhất cũng chỉ bán ra 16 vạn viên, số còn lại giữ lại cho

mình dùng.

Cho nên, sắp không còn hàng nữa rồi!

Vì thế mấy ngày cuối cùng, số người đến mỗi ngày đạt đến 3- 4 ngàn người.

Nhìn “đại điện bán hàng” người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt, vài vị trưởng lão

và Nguyên Hạc, Nguyên Triết chép chép miệng.

Vậy mà bọn họ cảm thấy có chút lỗ vốn.

“Cứ theo tình hình này, cho dù tăng giá cũng sẽ tranh nhau mua.”

“Theo ta thấy, cho dù tăng giá lên 400 vạn cũng có thể bán hết.”

“Đúng vậy, sớm biết thế này chắc chắn đã định giá cao hơn rồi.”

Nguyên Chân chưởng môn mặt mũi sa sầm: “Không thể như thế! Làm vậy sẽ

làm tổn hại môn phong của Phi Tiên môn chúng ta!”

Nguyên Thù trưởng lão cung kính gật đầu: “Đúng vậy, sư tổ gia nhân từ như

thế, chúng ta không thể làm tổn hại thanh danh của hắn được.”

Chính vào ngày đó, viên Tiên Duyên Lệnh thứ 165424 đã được bán ra.

Còn lại 141479 mảnh Tiên Duyên Lệnh, vừa đủ cho số lượng đệ tử chân truyền

và các trưởng lão trong và ngoài môn của Phi Tiên Môn hiện nay.

Mọi người trong Phi Tiên môn không biết lời hứa của chưởng môn với đám

người Tiêu Hỗn, Tịch Vân, chỉ biết đây chính là số lượng mà sư tổ muốn giữ

lại.

Vì thế, bán đến con số này, Tố Diệp và Tố Mộng cùng đứng dậy.

“Đã bán hết Tiên Duyên Lệnh.”

Lời này vừa nói, lập tức khiến cho hàng ngàn Tiên Tôn phía sau còn chưa mua

được Tiên Duyên Lệnh nhảy cẫng lên.

“Gì cơ?”

“Bán hết rồi ư?”

“Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Đúng vậy, lão hủ không ngại xa xôi, vượt qua 96 thiên vực cuối cùng mới đến

tới đây, kết quả là chuyến đi vô ích sao?”

“Không phải các ngươi vẫn còn Tiên Duyên Lệnh sao, mới vừa nãy ta còn nhìn

thấy ngươi thu hồi.”

“Đúng, tại sao không bán nữa?”

Bọn họ vốn dĩ đã rất cấp bách, bây giờ không mua được, có thể tưởng tượng có

bao nhiêu tan vỡ.

Trong nháy mắt, bên trong đại điện ồn ào ầm ĩ, rối loạn một trận.

Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thù phải vội vàng xông lên trấn an.

“Chư vị!”

“Chư vị cùng nghe ta nói một lời, Phi Tiên môn ta có 141479 môn đồ, các

ngươi cũng biết rồi.”

“Từ lúc đầu, chúng ta đã định đưa cả môn phái phi thăng.”

“Cho nên bọn ta bắt buộc phải giữ lại đủ số lượng cho mình, đây là lẽ thường

đúng chứ?”

“Bọn ta có thể hiểu được tâm trạng thất vọng của mọi người, cũng hy vọng chư

vị có thể hiểu cho chúng ta…”

Lời này của hắn nói ra có tình có lý, nhưng những người có mặt ở đây đang bị

nỗi thất vọng bao trùm rồi, còn nghe lọt thế nào được?

“Nguyên Chân chưởng môn, vì Tiên Duyên Lệnh này mà lão hủ đã bán cả tiên

khí pháp bảo tùy thân rồi!”

“Hoàn toàn đã được ăn cả ngã về không rồi!”

“Nếu lần này không mua được, vậy ngươi bảo ông già này về sau sống như thế

nào đây?”

“Đúng vậy, Tuyệt Chiếu tông của bọn ta đã nhượng lại nơi đóng quân với giá rẻ

cho người khác rồi, bây giờ 103 người có mặt ở đây chỉ trông chờ vào lần phi

thăng này mà thôi…”

“Đường lui đã đứt rồi, nếu không mua được, thì chẳng bằng chết đi cho xong!”

Nghe đám người mồm năm miệng mười lên án, đám người Nguyên Chân,

Nguyên Thịnh không biết phải làm sao.

Cũng không phải bọn ta ép các ngươi bán tiên khí, pháp bảo, thậm chí còn bán

cả địa bàn tông môn mà.

Nhìn thấy đám người này sắp ầm ĩ, có xu hướng đánh nhau, Nguyên Chân,

Nguyên Thịnh có chút luống cuống.

Chuyện mua bán này quá lớn, liên quan đến quá nhiều người, bọn họ hoàn toàn

không thể trấn giữ được.

“Mau đi mời sư tổ!”

“Để lão nhân gia hắn tới đây giữ yên những người này!”

Lát sau, Khương chưởng môn nghe tin thật sự đã đến.

Hắn vừa xuất hiện, đám Tiên tôn vốn dĩ còn nháo nhào lên đã yên ổn trong chốc

lát.

Người có tên như cây có bóng, thanh danh của Khương chưởng môn ở trung

tiên giới bây giờ có thể ngăn một đứa bé khóc đêm, cho dù thực chất hắn ngày

nào cũng ngủ trong điện của mình.

“Chuyện gì vậy?”

Hắn vừa hỏi, mọi người lập tức mở miệng.

Nhưng mà trái với sự lên án vừa nãy, bây giờ lễ phép hơn nhiều.

“Khương lão tổ, ngươi có thể giúp đỡ một chút được hay không, lại bán một

mảnh cho ta…”

“Đúng vậy, nếu lần này không mua được, Tuyệt Chiếu tông bọn ta đã không

còn chỗ sống nữa rồi.”

“Bọn ta biết ngươi là người tốt, nhất định sẽ không để cho mọi người tay không

trở về có đúng không?

Ngay cả câu “người tốt” cũng lấy ra rồi?

Thành ca nghe mà bật cười, hắn lại không biết những lời đánh giá về mình bên

ngoài sao.

Nhưng mà, vốn dĩ hắn không định bán hết Tiên Duyên Lệnh.

Phi Tiên Môn hơn 14 vạn người, và đám đồ tử đồ tôn Tiêu Hỗn, Tịch Vân kia

nữa, hắn đều có thể dùng Toàn Cơ Đồ đi lên.

Cho nên số Tiên Duyên Lệnh đó, thực chất một mảnh cũng không cần phải giữ

lại, có thể bán hết.

Nhưng nhìn đám người này gấp gáp như vậy, hắn lại có suy nghĩ khác.

“Các ngươi cũng biết, Phi Tiên môn nhiều người như thế nào…”

“Lão tổ à, cầu xin ngươi đấy, bán một mảnh đi!”

“Tiểu lão quỳ dập đầu ngươi!”

Thình thịch, Thành ca suýt cạn lời, lão huynh à ta còn chưa nói xong, ngươi

không cần phải vội vàng hành đại lễ như vậy chứ.

“Haiz, ta không nhẫn tâm, không nỡ nhìn các ngươi rơi vào hoàn cảnh như

vậy.”

“Được thôi, lại bán đi.”

Mọi người vui mừng khôn xiết, trong điện hoan hô một mảng, dường như đã

đến bước đường cùng rồi lại có được lối thoát.

“Đa tạ Khương lão tổ!”

“Khương lão tổ thật sự là một người hiền lành tốt bụng số một trong trung tiên

giới!”

“Châm chước cho bọn ta quá rồi…”

Nếu như những người ngày ngày bôi nhọ, công kích Thành ca nhìn thấy cảnh

này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Người ta còn cảm kích nữa cơ.

Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thù có chút nóng ruột.

“Sư tổ gia…”

“Nếu bán cho bọn họ, chúng ta phải làm thế nào?”

“Đúng vậy, bán nhiều hơn một viên, đệ tử của chúng ta sẽ bớt đi một người.”

Thành ca chau mày, tận tình khuyên bảo: “Các ngươi không được hẹp hòi như

vậy, mọi người đều cùng tu tiên trong trung tiên giới.”

“Chúng ta nhường một chút, giúp đỡ người khác, cảnh giới tâm hồn của bản

thân cũng có thể thăng hoa, đúng chứ?”

“Mình có thể khổ một chút thì khổ một chút, không thể phụ lòng người khác

được?”

Lời này nói ra làm cho tất cả mọi người ở đây đều mông lung.

Có thể tu đến Tiên Tôn, đầu óc rất bình thường.

Cho nên bọn họ nghe được lời này, lập tức cảm thấy có chút bất thường.