Một số vị cao cấp của Kỳ lân tộc không mua được, đã ghen tị, quay ra trách hắn
bán quá rẻ.
“Tuấn Soái Đại Đế, sao không bán đắt hơn chút?”
“Đúng vậy, giá thấp như vậy, là khinh nhờn bảo vật!”
“Yêu nguyên tinh của ta còn hiếm hơn của Kỳ Uyên rất nhiều…”
“Nếu ngươi định giá cao chút, chắc chắn hắn không tranh với ta được!”
Vật phẩm xa xỉ như thế, mà giá của ngươi thấp, đôi khi lại khiến người ta không
vui.
Nhìn thấy Kỳ lân tràn ngập thất vọng, Thành Ca cười thầm trong lòng, rồi lặng
lẽ bấm mở hệ giao diện hệ thống.
Hệ thống có thể tạo vật.
Trước đây, ngay cả kiến trúc sơn môn của Phi Tiên Môn, cũng do hắn tạo ra mà
không có gì.
Mà sở dĩ bình thường, rất ít dùng tới chức năng này, bởi vì không cần thiết.
Tạo ra Tiên tinh, Tiên khí, công đức tiêu hao còn đắt hơn là trao đổi với hệ
thống và mua bên ngoài, hoàn toàn không có lời.
Nhưng nếu là tạo ra ngọc trai…
Cái thứ đồ chơi này, hoàn toàn không được coi là tài nguyên tu luyện.
Xét về giá trị, ngọc trai dù đắt đến đâu, trong mắt hệ thống cũng chỉ là rác rưởi,
không đáng một chút công đức, có thể nói là rẻ như bèo.
Hắn chỉ dùng một chút công đức, đã thoải mái tạo ra 100 viên ngọc trai kích
thước giống khi nảy y hệt.
Hơn nữa, màu sắc đa dạng hơn, vẻ ngoài lộng lẫy hơn.
Tạo vật này của hắn, cũng không phải là thủ thuật che mắt người người đều
biết, mà thật sự là từ “trống rỗng” tạo ra vật thật.
“Mọi người yên lặng một chút!”
Hắn bấm tay lần nữa, xúc động nói: “Không ngờ mọi người lại nhiệt tình mua
như vậy!”.
“Sao ta có thể khiến người “nhà” ở núi Huyền Lân thất vọng được?”
“Thật không dám giấu, lần này ta đào hết kho hàng trăm tỷ năm qua của Kim
hải, còn khai quật di tích thượng cổ!”
“Đạt được tới ngọc trai cấp Chí Tôn, cũng không phải chỉ có hai viên kia!”
Hắn trực tiếp “đặt tên” cho hai viên ngọc trai vừa nãy là cấp Chí Tôn.
Những Kỳ lân chưa mua được ở đây, vốn còn đang cảm thấy mất mát đấm
ngực, dậm chân, kêu gào, nghe thấy câu này, giống như trong đêm tối nhìn thấy
một tia ánh sáng.
“Cái gì, vẫn còn?”
“Tuấn Soái Đại Đế, ngươi nói thật à?”
“Quả nhiên, Tuấn Soái Đại Đế đẹp trai, anh tuấn!”
“Nhanh lấy ra, bán cho ta!”
“Không, không, không, bán cho ta!”
Chúng Kỳ lân lại điên cuồng lao tới.
Thành Ca vung tay, đã trực tiếp bày ra 100 viên!
“Ôi, vậy mà có cả 100 viên?”
“Nhanh, nhanh, nhanh, chỗ này của ta có ba mươi triệu yêu nguyên tinh!”
“Ta có hai trăm triệu, bán cho ta 20 viên!”
“Đừng tranh với ta!”
Cũng chỉ hơn mười giây ngắn ngủi như vậy, 100 viên ngọc trai này đã bị bán
hết.
Đây cũng là lý do Thành Ca lại cố tình đặt giá thấp như vậy.
Nếu định giá một trăm triệu một viên, những Kỳ lân cấp Yêu Vương kia hoàn
toàn không mua nổi.
Định giá “bình dân”, mới có thể một mẻ hốt gọn.
Dù sao, hắn gần như là không mất phí tổn gì với số ngọc trai này.
Ngay từ đầu, còn có một vài cao thủ của Kỳ lân tộc nghi ngờ, những viên ngọc
trai này có thể là giả, dù sao phẩm chất cao như thế, lại có nhiều như vậy, thật
sự kỳ lạ.
Nhưng với tư cách là “chuyên gia giám định ngọc trai”, sau khi lấy được những
viên ngọc trai này, bọn họ đã cẩn thận xem xét chúng và đưa ra kết luận ngược
lại.
Những viên ngọc trai này không chỉ to mà phẩm chất cũng hoàn hảo chưa từng
có.
Hoàn toàn không tìm được một chút tỳ vết nào!
Phần nhiều cao thủ của Kỳ lân tộc ở đây, giống như trước, có rất nhiều Kỳ lân
không mua được.
Nhìn thấy những Kỳ lân khác ở đây thưởng thức bảo vật, vừa ghen tị, lại vừa lo
lắng.
“Ahhhhhhhhhh, Tuấn Soái Đại Đế, ngươi còn nữa không?”
“Ta chưa mua được!”
Những Kỳ lân mua được, đắc ý vô cùng: “Vừa nãy, người không nghe thấy Đại
Đế nói à, đó là hàng tích trữ cuối cùng rồi!”
Nhưng mà tới giây tiếp theo, bọn họ đã bị Thành Ca làm mất mặt.
Trong lúc khí thế, hắn lại hao phí khoảng 3 điểm công đức, lại tạo ra 300 viên.
“Hầy, ta vốn không muốn bán nữa!”
“Dù sao, ăn ít no lâu, ăn nhiều chóng đói, vẫn phải giữ lại cho mình một phần
“cất giấu”.
“Hơn nữa, giá thấp như vậy, ta lỗ vốn lớn rồi!”
Chúng Kỳ lân nghe xong, cái gì?
Ý này là vẫn còn!
Lại nhao nhao xông tới, trong tư thế chúng ta phải tranh thủ mà lao vào mua.
“Tuấn Soái Đại Đế, ngươi bán thêm một ít đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ có cả, chúng ta không thể không có!”
Thành Ca không định tăng giá, suy cho cùng tăng giá thì Yêu Vương cũng
không mua nổi.
Hắn cố ý làm ra vẻ rất đau lòng, do dự hồi lâu, sau khi nghe được vô số lời cầu
xin, hắn mới quyết liệt gật đầu.
“Thôi được!”
“Để đền đáp sự giúp đỡ và tình cảm yêu mến của người nhà…”
“Ta không muốn trữ hàng và cất giấu nữa!”
“Ta cắt máu, bán phá giá toàn bộ!”
Hắn đã bày 300 viên ngọc trai ra ngoài.
Lần này, rất nhiều Chuẩn Đế cao cấp của Kỳ lân tộc ở đây, cảm thấy không
được hợp lý
Đây là tình huống gì?
Không phải nói, 100 viên kia là đào hết tồn kho hơn hàng trăm tỷ năm của Kim
hải, còn khai quật di tích gì?”
Còn tưởng rằng ngươi hết rồi, kết quả vẫn còn?
Hơn nữa, lại còn hơn 300 viên như vậy?
Rốt cuộc, ngươi còn tồn kho bao nhiêu?
Bọn họ mơ hồ cảm thấy, ngọc trai này giống như biến thành bắp cải được sản
xuất đại trà.
Vừa mới cướp được, còn cảm thấy, dùng chút phí đã chiếm được món hời lớn,
hiện tại, bọn họ không hiểu sao dường như cảm thấy mình bị lỗ.
Chỉ là, hiện tại, những Yêu Vương không mua được kia, hoàn toàn không nghĩ
xa như vậy, chỉ là nóng lòng muốn cướp được trước rồi tính.
Sau nửa tiếng, 300 viên ngọc trai đã bán hết.
Tới bước này rồi, những Yêu Vương này của Kỳ lân tộc gần như đã bị hắn biến
từ giàu có thành nghèo túng, không còn béo bở gì đó để vơ vét.
Ánh mắt Thành Ca lại nhìn vào những vị Chuẩn Đế này.
“Hàizzzz, loại ngọc trai cấp Chí Tôn này, các ngươi cũng biết hiếm có như thế
nào.”
“Hiện tại, ta thật sự là hết rồi!”
Những Kỳ lân đang cầm hoặc “đeo” những viên ngọc trai “hình bóng rổ” tỏ ra
thất vọng, trong khi những kẻ khác lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ngươi cũng hết rồi.
Nếu vẫn còn, vậy mua hay là không mua, thật sự là một vấn đề.
Mười triệu một viên cũng không phải con số nhỏ.
Nhưng mà ngay sau đó, Thành Ca lại chuyển hướng.
“Tuy nhiên, cấp Chí Tôn này tuy hết rồi, nhưng may mắn ta vẫn còn ngọc trai
cấp Thiên Tôn!”
Cấp Thiên Tôn?
Cái tên Thành Ca này chính là đang ăn nói ba hoa, đương nhiên trừ hắn ra thì
chúng kỳ không thể tưởng tượng ra được ai là người thứ hai.
“Tuấn Soái Đại Đế, ngươi vẫn còn hàng?”
“Đúng vậy, đề đền đáp những người “nhà” tốt nhất của ta, lần này ta thật sự đã
đào hết cả Kim hải!”
“Giá cũng đã giảm xuống mức đóng băng.”
Thành Ca lời lẽ thiết tha, phát ra từ đáy lòng: “Các ngươi cũng biết, đại hạ giá
như vậy, tổn thất của ta sẽ rất lớn!”
“Haizzzz, nếu không phải là Kỳ lân tộc các ngươi, mà là đám Long tộc kia, chắc
chắn ta sẽ không bán!”
“Cho dù tăng lên mười lần, ta cũng sẽ không bán!”
Nghe được lời này thật giống như đã chiếm được món hời vậy, những Kỳ lân
đang cầm “ngọc trai lớn như trái bóng” tâm trạng đều vui sướng.
“Đại Đế khách sáo rồi!”
“Tuấn Soái Đại Đế bạn chí cốt, không hổ là bạn tốt nhất của Kỳ lân tộc chúng
ta!”
“Vậy nhanh để chúng ta mở mang kiến thức một chút, ngọc trai cấp Thiên Tôn
đi!”
Thành Ca gật đầu, sau đó bày ra năm viên ngọc trai lớn.
Mỗi một viên, đều lớn như cái bàn tròn vậy.
Hẳn là nhưng viên “ngọc trai lớn bằng quả bóng” vừa nãy, trong nháy mắt, đã
trở nên nhỏ bé tới mức không nhận ra.
Xùy!
Toàn trường hít khí lạnh.
Có một vài Kỳ lân suýt nữa tắt thở.
“Lớn như vậy?”
“Trời ơi, thế gian lại có ngọc trai như vậy?”
“Đẹp quá, lộng lẫy quá…”
“Vật quý đó, ôi trời đất ơi!”