Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 461




Sau khi chia nhóm xong, Thương Tật chửi ầm lên ngay tại chỗ.

“Cuối cùng, ta cũng biết vì sao phải đảo nhóm quyết đấu sớm như vậy!”

“Đây là vì nhằm vào Đại Đế của tộc ta!”

“Còn có thể buồn nôn hơn nữa không?”

Nếu không phải bởi vì đảo nhóm sớm như vậy, vậy thì vòng này Thành ca hẳn

đã gặp được Chuẩn Đế của Lộc tộc, đối thủ yếu nhất.

Quả thật, sắp xếp này quá gian dối rồi.

Chỉ là hắn cũng không biết, vào lúc này, từng đợt truyền âm liên tiếp vang lên

trong tai của Chiến Hầu Vương.

“Sao ngươi có thể vô lễ với Khương chưởng môn như vậy, sau này, đừng nói là

quen biết ta!” Rõ ràng, trong giọng nói của Ngao Dương tràn đầy ý không vui.

“y… đã lâu không gặp, hầu ca ngươi cũng thật có bản lĩnh!”

Nha Tử vui sướng khi người gặp họa: “Khiêu khích, uy hiếp Khương chưởng

môn? Ta xem ngươi chết như thế nào!”

Lão Sơn Dương bị loại ở vòng thứ năm, cũng lộ ra lời nói thấm thía.

“Tiểu hầu tử, tự mình cầu thêm phúc đi. Khương chưởng môn tức giận, Tiên Đế

đẫm máu…”

“Khà khà! Lão Sơn Dương ta bội phục dũng khí của ngươi!”

“Các ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt của Chiến Hầu Vương biến đổi ngay lập tức.

Ác tính trong mắt cũng rút đi ngay lập tức, thay vào đó là sự bàng hoàng và

hoảng sợ.

“Khương chưởng môn?”

Hắn còn đang muốn nói chuyện thì tất cả tám vị tuyển thủ đều bị đưa vào bong

bóng.

Sau đó, hắn nhìn thấy Thương Long Đại Đế ở đối diện, hăng hái kích thích toàn

bộ yêu khí, sức mạnh huyết mạch.

Quy tắc loạn lưu bắt đầu khởi động, liên tục quay xung quanh hắn.

Hơn mười đạo anh linh chiếu rọi bong bóng kia một cách kỳ lạ.

Đây hoàn toàn là vận sức chờ phát động.

Chiến Hầu Vương luống cuống, sống lưng lạnh toát mồ hôi.

Vừa nãy, người mà mình khiêu khích điên cuồng là Khương chưởng môn?

Mẹ kiếp, có nhầm lẫn gì không đấy?

Sớm biết đó là lão nhân gia hắn, có trăm lá gan, hắn cũng không dám!

Cổ Viên Đại Đế đã đúng, trong xương cốt của Chiến Hầu Vương chứa đầy

những yếu tố chiến đấu điên cuồng và không ngừng nghỉ.

Dù là ngày thường không có chuyện gì, hắn cũng đã muốn tìm đối thủ đánh một

trận.

Lần này, cho dù đối thủ là Đại Đế, Chiến Hầu Vương cũng sẽ gào thét lao lên.

Lúc trước ở Thiên Yêu cực của hạ giới, ngay cả Kim Long Vương hắn cũng đã

từng khiêu chiến.

Trên đời này, dường như sẽ không có mục tiêu nào mà hắn không dám đánh.

Nhưng mà, tóm lại chỉ là “dường như”, bởi vì vẫn có một ngoại lệ.

Ngoại lệ này chính là Thành ca.

Khi gặp Thành ca lần đầu tiên, Chiến Hầu Vương bị Tam Nhãn Hổ đánh một

trận, nhưng mà khi ấy, hắn quá chống đối Thành ca.

Lần thứ hai gặp hắn là lúc trong bảo bình của Giả Tiên giới, đi theo Kim Long

Vương, Quy Tàng Kiếm Tiên cùng đối mặt với mấy tên Chân Tiên kia.

Lúc ấy, Chiến Hầu Vương đã nghĩ đến việc đấu một trận với Thành ca, xem hắn

có bản lĩnh gì, có thể khiến Tam Nhãn Hổ phục tùng hắn như vậy.

Kết quả, lần đó, Thành ca dứt khoát, xử gọn một tên Chân Tiên mạnh hơn hắn

rất nhiều.

Chiến Hầu Vương tính toán một chút, cảm thấy thực lực chênh lệch quá lớn,

hoàn toàn không đủ tư cách đấu một trận với Thành ca.

Đành chờ sau này.

Mà sau này, rốt cuộc, hắn cũng không đợi được tới “sau này” nữa.

Trên đường, Thành ca dám khiêu chiến bất kỳ kẻ địch mạnh nào, gặp thần giết

thần, gặp phật giết phật, trăm trận trăm thắng!

Đây đúng là dáng vẻ mà Chiến Hầu Vương mơ ước trở thành.

Vô tình, hắn đã xem Khương chưởng môn là thần tượng của mình.

Cho đến ngày, Thành ca “xử” Tiên Đế, hình tượng cao thượng, không thể xâm

phạm, cũng triệt để in sâu vào tim hắn.

“Khương chưởng môn, là ngươi à?” Hắn rất phấn khích, nhưng cũng rất lo lắng.

Thành ca đang nghĩ về một trận đại chiến, tràn đầy nhiệt huyết giữa những

người đàn ông, để giành được một làn sóng cổ vũ.

Nghe thấy truyền âm này, trong lòng nổi lên hồi hộp.

Không thể nào?

Sao hắn cũng nhận ra mình?

“Không phải!” Hắn lập tức phủ nhận.

“Nhưng mà, vừa nãy Kim Long đại ca, Nha Tử, Sơn Canh, đều nói ngươi là

Khương chưởng môn….”

“Khương chưởng môn gì đó, chưa từng nghe qua, không quen, không biết!”

Thành ca phủ nhận trong ba lần liên tiếp, chỉ cầu một trận chiến!

Chiến Hầu Vương sắp khóc rồi.

Xong rồi, chắc chắn Khương chưởng môn này tức giận rồi.

Cho nên, hắn cố ý, làm ra vẻ không biết mình.

Mặt hắn như đưa đám: “Khương chưởng môn, vừa nãy đều là ta sai, ta không

nhận ra!”

“Nếu biết là ngươi, ta sớm đã tới hành lễ, chào hỏi rồi!”

Nói xong, hắn vứt cây gậy, liên tục cúi người nhận sai.

Thành ca vốn không tức giận, nhìn thấy hắn vứt gậy, lúc này mới thật sự nổi

trận lôi đình.

“Ngươi làm cái gì, lẽ nào, ngươi cũng muốn nhận thua hay sao?”

Hắn nổi giận đùng đùng, gầm lên: “Chẳng phải vừa nãy, nói muốn dốc sức đấu

một trận sao? Ngươi không tôn trọng ta?”

Chiến Hầu Vương lại chỉ xem đây là lời nói mát, càng hoảng sợ hơn.

“Ta, sao ta dám đấu một trận với ngươi?”

“Mau nhặt gậy lên, chẳng phải còn lột sạch vảy rồng của ta sao?”

“Khương chưởng môn đừng nói như vậy, chuyện bạo lực như vậy, sao ta có thể

làm ra được?”

Thành ca suýt nữa bị hắn chọc cười: “Sao ngươi không làm ra được? Chẳng

phải ngươi có tiếng là thích chiến đấu nhất sao…”

Chiến Hầu Vương vội vàng cười làm lành: “Đó đều là thế nhân hiểu lầm ta, thật

ra, ta là một người yêu hòa bình, dĩ hòa vi quý!”

Thành ca cười giễu: “Đã là người yêu hòa bình? Vậy mà, gậy của ngươi vẫn

còn dính máu!”

Chiến Hầu Vương vội vàng đá gậy, đá đi rất xa.

Sau đó, nhìn xung quanh và giả vờ vô tội.

“Gậy của ai cơ?”

“Tại sao lại xuất hiện bên cạnh ta, chắc chắn là có người hãm hại ta!”

Nói xong, hắn còn đưa tay che nắng, nhe răng cười, làm bộ dễ thương.

Đù!

Thành ca hận không thể cho hắn một bạt tai, cho ngươi giả vờ!

Ca chỉ muốn làm màu đại sát tứ phương, tại sao ngươi không phối hợp như

vậy?

Hắn hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển, hung hăng nói: “Nếu ngươi không ra tay, từ

nay về sau, ta chắc chắn không gặp ngươi nữa, ta thề!”

“Cái này…”

Vẻ mặt của Chiến Hầu suy sụp, đau khổ cầu xin: “Khương chưởng môn đừng

ép ta như vậy mà!”

“Ngươi đánh hay không?”

“Được, được, được, ta đánh ta đánh.”

“Nhặt gậy lên!”

“Vâng, vâng, vâng…”

Trước đó, nhìn thấy Chiến Hầu Vương, không phát động công kích ngay sau

khi nhập trận, ngược lại còn trò chuyện, lúc sau còn ném gậy đi.

Cổ Viên Đại Đế suýt nữa trước mắt tối sầm.

Vừa rồi, trước mặt rất nhiều Yêu Đế, ta khen tinh thần chiến đấu hiên ngang của

ngươi, chót khoe khoang khoác lác rồi, ngươi muốn làm gì đây hả?

Muốn vả vào mặt ta sao?

Hai vị Kỳ Lân Đại Đế cũng nghiến răng nghiến lợi.

Không thể nào, ngươi cũng muốn nhận thua?

Hiện tại nhìn thấy Chiến Hầu Vương nhặt gậy lên một lần nữa, bọn họ không

hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng được, vừa rồi có thể chỉ là ảo giác.

Hiện tại, cuối cùng cũng bắt đầu đấu rồi.

“Ngươi chuẩn bị được chưa?”

Chiến Hầu Vương liên tục gật đầu: “Ừa!”

“Vậy nhanh tấn công đi!”

“Ở trước mặt ngươi, sao ta dám chủ động tấn công chứ?”

Thành ca cắn chặt răng, thật lắm chuyện!

Được, ta đây tấn công trước.

Nói xong, hắn bắt đầu khua móng vuốt Thương Long ra ngoài.

Chiêu này, có hiệu quả không lớn với kẻ cùng cấp, chỉ mang tính thăm dò, chắc

chắn Chiến Hầu Vương có thể ngăn được.

Nhưng một chiêu vừa rồi, mới vừa đụng tới tí da, Chiến Hầu Vương đã bay

ngược ra sau.

“A…”

Hắn múa gậy, khoa tay múa chân, bị một chiêu này đánh cho bay tứ tung, tiếng

kêu thảm thiết vang vọng toàn trường.

“A!”

“Ta bị thương nặng…”

Hắn ngã xuống đất.

“Quả nhiên, Thương Long Đại Đế lợi hại, bái phục, bái phục!”

“Ta thua rồi…”

Sau đó hắn dứt khoát rời nơi thi đấu, bỏ lại Thành ca, vốn đã ngưng tụ hơn

mười đạo lạc ấn quy tắc, đang vận sức chờ phát động.

Bong bóng biến mất, trận chiến kết thúc.

Trước mặt chỉ có hư không, không một bóng người, phía sau Thành ca truyền

tới một sự trống vắng.

Hắn cứ như vậy vào bán kết.

Phía dưới hoàn toàn sục sôi.

“Con mẹ nó, lại là chủ động nhận thua?”