Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 462




Chiến Hầu Vương vốn không phải là một kẻ biết diễn xuất, kỹ năng diễn xuất

mới nãy của hắn siêu dở tệ luôn.

Cái gì mà ta bị trọng thương rồi, ít nhất ngươi cũng phải thể hiện là mình yếu ớt

lắm chứ!

Sinh long hoạt hổ như vậy, ngươi sợ người khác không biết người đang giả vờ

à?

“Cái này vô lý quá nhỉ?”

“Vậy mà Chiến Hầu Vương Chuẩn Đế lại nhận thua rồi, rốt cuộc Thương Long

Đại Đế kia đã làm gì vậy?”

“Kim Long, Nha Thử, Chiến Hầu, liên tiếp ba vị Chuẩn Đế mạnh mẽ đều chủ

động bỏ cuộc, điều này khó tin quá.”

“Đúng vậy, cho dù Thương Long Đại Đế có lợi hại đến đâu thì cũng không đến

nỗi không thèm đánh luôn chứ?”

Cũng may là không phải mua vé, nếu không thì có lẽ đám Yêu tộc này đã hú hét

đòi trả vé rồi.

“Liệu bọn họ có bị Thương Long Đại Đế nắm điểm yếu rồi uy hiếp không?”

“Có khả năng!”

“Có khả năng cái cớt ấy, bọn họ không phải cùng một tộc, điểm yếu ở đâu ra mà

nắm chứ?”

Trong lúc này, bên phía sân thứ ba cũng đang đánh, cho dù là trận giữa Kỳ

Uyên và Lộc tộc thì ít nhất bọn họ còn làm chút gì đó được gọi là đánh nhau.

Mà trận bên phía Tam Nhãn Hổ và Kim Bằng Chuấn Đế còn đánh đến mức

quay cuồng cả trời đất.

Nhưng mà lúc này, đám yêu đã không còn tâm trí gì để xem nữa rồi.

Khắp nơi đều đang bàn luận về trận vừa nãy của Thành ca, và ba trận liên tiếp

không cần đánh mà thắng kia.

Đủ các thể ngoại nguyên do được suy đoán.

Cái gì mà Thương Long nắm điểm yếu của bọn họ; Thương Long dùng trọng

kim mua bọn họ; Viên tộc, Thử tộc và Kim Long tộc đều âm thầm ủng hộ

Thương Long tộc vân vân và mây mây.

Nghe được mấy lời bàn luận này, Thành ca tức đến nỗi sắp hộc máu rồi.

Rõ ràng thực lực của ông đây càn quét khắp các chiến trường, rõ ràng có thể

khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc xoay mòng mòng hết lần này tới lần

khác…

Kết quả là bây giờ chẳng kinh sợ được mấy, nghi ngờ thì cả đống.

Nhưng đám Tước yêu ở bên cạnh vẫn có thể lội ngược chiều gió thổi phồng

mạnh mẽ.

“Khí tức của Thương Long Đại Đế bá vương chấn động, đến cả Chiến Hầu

Chuẩn Đế cũng phải xưng thần!”

“Nhưng mà nghe nói Thương Long Đại Đế mới thét lên một tiếng thôi mà

Chiến Hầu Vương đã chạy mất cả dép, đang chiến đấu mà cũng phải nhanh

chóng cút xuống!”

“Lại còn liên tục hét là ta sai rồi, Viên tộc ta chỉ xứng để ngươi dẫm đạp thôi…”

Trong đại diện ở tầng cao nhất phái xa xa, Cổ Viên Đại Đế nghe thấy mấy lời

này, cả thân hình cao lớn lắc lư một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.”

Hết lần này tới lần khác, tên Thanh Long Đại Đế kia vui vẻ he he đứng ở bên

cạnh chọc ngoáy.

“Ai dô, nghe nói có mấy tộc có tinh thần chiến đấu lắm mà nhỉ.”

“Thế mà còn chẳng tiếp lấy một chiêu?”

“Vậy thì đây cũng được tính là giơ tay đầu hàng nhỉ?”

“Học được rồi học được rồi…”

Thành ca thắng hết trận này đến trận khác mà không cần phải đánh, hắn cũng

thấy cực kỳ khó tin, vô cùng tò mò.

Sao mà con sâu làm rầu nồi canh này lại làm được vậy nhỉ?

Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cơ mà điều này chẳng thể ngăn nổi niềm vui

trong hắn.

Chẳng cần quan tâm thắng kiểu gì, bây giờ Long tộc đã nằm trong top 4, có mặt

mũi rồi.

Huống chi lúc về còn có thể chế giễu người khác nữa.

Trước đó Cổ Viên Đại Đế dậm chân bịch bịch đắc ý lắm, Nhĩ Thử Đại Đế ở

phía đối diện cũng nhịn hắn lâu lắm rồi.

“Chậc chậc chậc, thật không hổ danh là một tộc hiếu chiến ha.”

“Cổ Viên Đại Đế dạy tốt quá nhỉ, Viên Tộc chắc chắn đều do ngươi dạy dỗ

đúng không?”

“Không ngờ mà, Cổ Viên Đại Đế lại có nghiên cứu trong lĩnh vực đầu hàng

nhận thua như thế, lại còn đúng kiểu tung cả hoa ra thế kia…”

“Đủ rồi.”

Cổ Viên Đại Đế đã mất hết thể hiện, hận không thể lôi Chiến Hầu Vương lên

đánh cho hắn một trận.

Mà lúc hắn đi tìm Chiến Hầu Vương thì lại càng tức lộn ruột hơn.

Vậy mà tên kia còn dựa sát vào trước mặt Thương Long Đại Đế cười hì hì, cúi

đầu khom lưng vui vẻ biết bao.

Nhớ lại thì tên khỉ này chưa từng cư xử khôn khéo như thế trước mặt hắn bao

giờ.

Hắn lại không kiềm chế nổi lửa giận nữa rồi.

“Ngươi đang làm cái gì thế hả!”

Một tiếng rống tức giận vang lên, rất nhiều yêu tộc cấp thấp ở đây nhao nhao

chạy tứ tán.

“Ngươi điên rồi hả, mặt mũi của Viên tộc ta bị ngươi làm mất sạch rồi!”

“Ồ, mất hết rồi thì thôi.” Chiến Hầu Vương còn đang bận ôn chuyện với Thành

ca đây này, còn chẳng thèm quay đầu lại.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Cổ Viên Đại Đế sắp nổi điên rồi.

“Tính cách ngông nghênh, hiếu chiến của ngươi đâu rồi hả!”

“Liên quan gì đến ngươi, đừng làm phiền lão tử!”

Tính tình của Chiến Hầu Vương chưa bao giờ tốt cả.

Tuy hắn vô cùng tôn kính với Thành ca, cơ mà với người khác, bao gồm cả Cổ

Viên Đại Đế, thì hoàn toàn không có chuyện ấy đâu.

Cổ Viên Đại Đế tức đến nổ cả phổi, uy áp hủy thiên diệt địa của Đại Đế bao

trùm lấy bầu trời.

“Tên nghiệt chướng này, ta phải đánh chết ngươi!”

“Ta sợ cái đách gì? Lên đi!”

Cho dù chắc chắn thực lực của hắn không bằng Đại Đế, cơ mà căn bản Chiến

Hầu Vương chẳng sợ, cái tên của hắn gắn liền với mấy chữ “kiêu ngạo bất tuân”

mà.

Hai tay chống xuống, chân dậm cái bịch, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Ầm!

Trên trời vang lên một tiếng nổ lớn.

Vậy mà hắn lại phát động công kích với Cổ Viên Đại Đế trước.

Ầm ầm ầm!

Hai bóng hình to lớn trên bầu trời cao kia chẳng mấy chốc đã chạm đến cả chín

tầng mây, âm thành ầm ầm không dứt liên tục vang lên.

Đám yêu ở phía dưới tỏ vẻ ngơ ngác.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

Bây giờ đối mặt với Đại Đế của tộc mình mà Chiến Hầu Chuẩn Đế lại dám coi

trời bằng vung mà đánh nhau với hắn, có thể nói là dã tính khó thần phục mà.

Vậy tại sao trước đó lại nhận thua?

Lẽ nào uy hiếp của Thương Thành Đại Đế còn mạnh mẽ hơn cả Cổ Viên Đại Đế

ư?

Hai vị Kỳ Lân Đại Đế tâm lặng như nước, Viên tộc không phải là trận doanh

của bọn họ, nhưng bọn họ cũng chẳng vui nổi.

Đám tộc này ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, đánh

nhau nhiều cứ như là cơm bữa vậy.

Bọn họ định khiến đại hội thành cái gì đây hả?

Làm loạn à?

Bọn họ là người tổ chức ra đại hội Vạn Yêu, chẳng lẽ uy nghiêm của cả Kỳ Lân

tộc dùng để quét nhà à.

Mà quan trọng hơn là vòng này Thương Thành lại nhẹ nhàng không đánh mà

thắng, không hề bị tổn hại chút nào.

Cứ như vậy thì thậm chí trạng thái cuối cùng của hắn còn tốt hơn cả Kỳ Uyên.

Vậy thì chẳng phải sắp xếp trong âm thầm này của họ, cuối cùng đều toàn mấy

cái đâu đâu, tức không cơ chứ?

“Mất mặt.”

Nhìn hai thân hình Viên tộc đang chiến đấu kịch liệt ở phái xa xa, Bạch Hổ Đại

Đế tỏ vẻ khinh thường.

“Cũng chỉ được cái giỏi đấu đá nội bộ, vừa gặp kẻ địch bên ngoài đã đầu hàng

nhận thua rồi.”

“Tiếc cho ta còn cứ xem trọng Viên tộc mãi.”

“Hóa ra hoàn toàn không xứng để so sánh với Hổ tộc bọn ta.”

Thanh Long Đại Đế đứng ở một bên thầm nghĩ, ngươi đừng có nói mấy lời quá

đắc ý.

Nếu không tí nữa lại bị vả mặt khó coi lắm đó.

Hắn cố ý chế nhạo: “Nói như vậy thì Tam Nhãn Hổ tộc ngươi hoàn toàn khác

ư?”

Bạch Hổ Dại Đế liếc mắt nhìn về bong bóng phía xa xa.

Ở bên đó, Tam Nhãn Hổ như có chiến thần phụ thể, đang chiến đấu đến mức

máu chảy đầu rơi với Kim Bằng Chuẩn Đế.

Hắn rất hài lòng gật gật đầu.

Sau đó mới liếc xéo Thanh Long Đại Đế một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhìn ra

được vẻ e sợ của hắn khi chiến đấu kiểu này sao?”

Thanh Long Đại Đế cười ha ha: “Đúng là ta không nhìn ra được.”

Dù sao cũng vào được top 4 rồi, hắn vẫn rất hài lòng.

“Trong dòng máu kia của hắn chảy trôi sự giết chóc.”

Bạch Hổ Đại Đế chầm chậm nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận điều gì

đó.

“Có lẽ hắn sẽ thất bại, sẽ chết…”

“Nhưng trước đó chắc chắn đối thủ của hắn phải sống dở chết dở.”

Hai vị Kỳ Lân Đại Đế đứng ở phía xa xa thở dài một hơi, quyết định tin vào cái

tà ác một lần nữa.

Vòng tiếp sẽ được sắp xếp.

Đây là hy vọng cuối cùng của bọn họ để đánh bại Thành ca.

Ngoài Kỳ Uyên ra, người thắng một trận khác là Bát Vỹ Chuẩn Đế, bàn về sức

chiến đấu thì thật sự không thể bằng Tam Nhãn Hổ và Chiến Hầu Vương được.

Vòng tỉ thí thứ bảy này, cũng là Tam Nhãn Hổ kết thúc trận đấu.

Thực lực của Kim Bằng Chuẩn Đế ngang bằng hắn, khiến hắn phải nhận một

thử thách lớn.

Bây giờ lông trắng cả người hắn đã nhuốm đỏ màu máu, vết thương chồng chất.

Nhưng mà khí tức giết chóc kia lại không hề giảm bớt chút nào mà càng ngày

càng tăng lên, hình thành một vòng huyết sắc quấn quanh người hắn.

Điều đó khiến cho đám yêu tộc xung quanh nháo nhác lùi về sau, không dám tới

gần sát thần đáng sợ này.

Ngắn chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng lại chăm chú nhìn vào Thành ca

một lần nữa.