Biểu diễn ư?
Lời nói này của hắn khiến các Đại Đế khác có chút khó hiểu.
Mọi người nhao nhao nhìn kỹ lại.
Sau thời khắc này, không khí cả đại điện huyên náo trở lại.
Nha Thử Đại Đế là người đầu tiên vui vẻ cả lên.
“Ha ha, quả thật là một màn biểu diễn đặc sắc đấy.”
“Hóa ra đây chính là huyết mạch thích giết chóc của Hổ tộc đó hả, đúng là được
mở rộng tầm mắt mà!”
“Mọi người nhìn đi, đúng là trăm năm hiếm gặp!”
Trước đó bọn họ chưa nhìn rõ, chỉ cảm thấy dao động chiến đấu cực kỳ lớn kia
đã vượt qua cả giới hạn của Chuẩn Đế.
Bây giờ nghiêm túc nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra chuyện không phải vậy.
Đúng thật là giới hạn đã vượt qua cả Chuẩn Đế, cơ mà hoàn toàn không phải là
“chiến đấu”.
Ẩn dưới quy tắc hỗn loạn và huyết khí long tức kia là một màn biểu diễn ăn ý.
Ngươi đánh một cái, ta đánh một cái.
Hóa ra là đang chơi trò lần lượt hả?
Hơn nữa còn cố ý không đánh trúng đối phương.
Bên trong chiến trường bong bóng gần như nổ tung kia, Thương Long và Tam
Nhãn Hổ đều chưa rớt lấy một cọng lông nào hết.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Gọi là dàn xếp đó, chẳng qua là thủ đoạn cao cấp hơn thôi.
Nếu như đổi thành Chuẩn Đế và Yêu Vương thì thần niệm cũng không thể
xuyên qua được tầng tầng lớp lớp quy tắc và chướng khí uy áp, căn bản không
thể nhìn thấu bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy hai bóng hình như ẩn như hiện đánh nhau vô
cùng đặc sắc.
Nhưng ai mà biết được đó lại là giả mù sa mưa cơ chứ.
Nếu như không phải có Thương Long Đại Đế nhắc nhở thì ngay cả đám Yêu Đế
bọn họ cũng bị qua mặt rồi.
Khổng Tước Yêu Vương thởi dài một cách kỳ lạ.
“Haizzz, hóa ra bản chất giết chóc là như này ư, có mấy tộc biết cách nói đùa
thật đấy.”
Cửu Vỹ Đại Đế cũng cười he he một cách quái lạ: “Đúng vậy, người ta đã biết
biểu diễn từ khi chỉ là một con hổ con rồi, bắt đầu luyện từ lúc còn nhỏ mà,
ngươi không phục cũng chịu thôi!”
Huyền Quy Đại Đế ồm ồm nói: “Không phải bọn họ không biết đầu hàng là cái
gì sao, hóa ra thế này không được coi là đầu hàng à, ta học được rồi đấy.”
Côn Bằng Đại Đế liếc xéo Bạch Hổ Đại Đế một cái: “Haizz, có những lời
không nên nói sớm, ngươi xem bây giờ xấu hổ biết bao?”
Đến cả Băng Phượng Đại Đế cũng không nhịn được mà phỉ nhổ.
“Hừ.”
“Vờ vịt cái gì nữa chứ, như nhau cả mà thôi!”
Kế hoạch khiến Thành ca bị trọng thương của Mặc Lân Đại Đế cũng phá sản
rồi, đương nhiên hắn cũng chẳng thoải mái gì.
Khá hay cho cái gọi là cảm giác “ta xem trọng Hổ tộc các ngươi như vậy, ngươi
đừng làm ta thất vọng đó”.
Hắn tức giận nói: “Không làm được thì đừng có mở miệng nói chuyện, ta còn
cho rằng Hổ tộc các ngươi thật gì có gì khác biệt nữa chứ.”
Theo một ý nghĩa nào đó thì Bạch Hổ Đại Đế cũng nên tự hào.
Vậy mà hắn lại giúp trận doanh của Kỳ Lân tộc tạm thời hòa “chung một chiến
tuyến” với các Yêu Đế khác, hình thành một ý kiến thống nhất.
Bình thường Bạch Hổ Đại Đế là kẻ thuộc về loại ít nói chuyện, hôm nay cùng
lắm cũng chỉ nói thêm có mấy câu.
Kết quả lại tự lấy đá đập chân mình, khiến mọi người tức giận.
Trong nháy mắt, gương mặt trước giờ lạnh lùng của vị Đại Đế kia giờ lại mặt đỏ
tía tai, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Trước đó còn làm màu bấy nhiêu thì bây giờ mất mặt bấy nhiêu
Hắn tức giận bay ra ngoài, phẫn nộ gầm lên với Tam Nhãn Hổ đang ở trong
bong bóng kia.
“Ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
“Nếu như ngươi không nghiêm túc chiến đấu thì sau khi trở về ta sẽ cho ngươi
nếm thử mùi vị sống không bằng chết!”
Tất cả yêu tộc ở phía dưới đều ồ lên.
Không phải chứ, Tam Nhãn Chuẩn Để đã đánh tới mức “hung mãnh” kịch liệt
như vậy rồi mà ngươi vẫn còn nói rằng hắn chưa dốc hết sức hả?
Thế thì chẳng phải ép hắn vào chỗ chết sao?
“Bạch Hổ Đại Đế này quá đáng thật đấy!”
“Đúng vậy, thế này mà còn chưa hài lòng thì hắn còn muốn thế nào nữa?”
“Nếu ta là Tam Nhãn Chuẩn Đế, bán cả mạng như vậy rồi mà còn bị chỉ trích,
bây giờ đã thất vọng tràn trề rồi.”
“Tốt xấu gì thì đây cũng là đại diện cho Hổ tộc, còn lọt vào top bốn, thế này thì
quá đáng quá.”
Nghe được mấy lời bàn tán xôn xao của đám yêu tộc chỉ có thể thấy được vẻ
bên ngoài kia, Bạch Hổ Đại Đế nhói hết cả lòng.
Mà Tam Nhãn Hổ trong bong bóng cũng run lên.
“Ca, ngươi phải cứu ta đó!”
Thành ca vừa đánh vừa nói: “Cái gì cơ, ngươi gặp phải nguy hiểm gì hả?”
“Đó không chỉ là nguy hiểm thôi đâu mà còn là luyện ngục đó!”
Tam Nhãn Hổ vừa đánh ra một đạo quy tắc để công kích về phía không trung,
vừa kể khổ: “Ba ngàn vạn năm nay, mỗi ngày mà ta phải trải qua đều hệt như
trong nước sôi lửa bỏng vậy.”
Thành ca đã nghe Mạc Trần nói về chuyện này rồi.
“Đó chẳng phải là chuyện tốt sao, Bạch Hổ Đại Đế rèn luyện cho ngươi như
vậy, quả thật cũng khiến thực lực của ngươi đột phá tiến bộ mạnh mẽ hơn nhiều
mà.”
Con hổ chết tiệt này đã được bản thân hắn nâng cấp tư chất lên nhất đăng, kết
quả lại là kẻ cuối cùng phi thăng lên thượng tiên giới.
Nếu như không có Bạch Hổ Đại Đế nghiêm khắc rèn luyện thì chỉ sợ bây giờ nó
còn chưa tới cả Chuẩn Đế.
Làm gì có chuyện là Chuẩn Đế hậu kỳ đại lọt vào top bốn cơ chứ?
“Đừng nhắc đến nữa!”
Tam Nhãn Hổ bắt đầu kể lể, nói cho hắn biết sự đau khổ của hắn.
“Hắn có bệnh cuồng ngược đãi đó, cứ thế này thì ta sẽ điên mất.”
“Ngươi biết trước đây vì sao ta ngu ngu, chẳng nói lời nào, mà bây giờ lại vì có
hắn ở đây mà phải vờ vịt ngầu lòi cho hắn xem rồi chứ!”
“Đến cả cười hắn cũng không cho ta cười, có biến thái không cơ chứ?”
“Tương lai mà lão tử trở thành Yêu Đế thì ta sẽ xử hắn đầu tiên!”
Thành ca nghe vậy, đến cười mà còn chẳng được cười thì hình như cũng hơi quá
đáng thật.
“Vậy ta giúp ngươi kiểu gì đây?”
“Xử lý tên Bạch Hổ Đại Đế đó hả?”
“Ca!”
Tam Nhãn Hổ vui mừng khôn xiết: “Người đúng thật là ca ca thân thiết của ta
mà, cứ xử lý đi, ta không muốn nhìn thấy hắn thêm một ngày nào nữa đâu.”
“Chỉ cần hắn chết rồi thì cả thế giới này đều trong xanh trở lại!”
Trong chớp nhoáng này, Thành ca lại lại nổi lên sự khinh bỉ bấy lâu nay chưa
có.
Đù má nó chứ, quả nhiên con hổ này vẫn hèn hạ y hệt như trước đây, vậy mà
bản thân còn tưởng hắn thay đổi rồi chứ.
Bản thân hắn nói xử lý Bạch Hổ Đại Đế, chỉ là thuận miệng nói chơi thôi.
Dù gì cũng là Đại Đế của một tộc, hơn nữa cũng chẳng phải là người của trận
doanh bên phía Kỳ Lân, giữ lại vẫn còn có chút tác dụng.
Huống chi Bạch Hổ Đại Đế có rèn luyện như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều
là vì để Tam Nhãn Hổ trở thành hy vọng của cả Hổ tộc, dốc hết tâm sức vào đó.
Làm sao có chuyện thật sự giết hắn được.
Kết quả là con hổ này hoàn toàn không nuôi được, cũng chẳng coi hắn là người
một nhà của Hổ tộc.
“Được rồi được rồi, chuyện giết hắn thì không thể nào đâu.”
Tam Nhãn Hổ thất vọng tràn trề: “Hả? Tại sao không giết chứ? Ngươi trở nên
lương thiện từ lúc nào thế?”
“Lương thiện cái đầu ngươi, ngươi muốn xúi giục ta đó hả?”
“Đâu có, ca, ngươi hiểu lầm rồi…”
Thành ca không nhịn được nói: “Từ sau này ngươi tiếp tục theo chân ta là được,
ta sẽ chặn hắn lại, thế là xong.”
Đúng là chỉ có mỗi bản thân mình mới có thể quản lý được cái con hổ lười
biếng bại hoại này.
Nếu như thật sự để nó bên Hổ tộc thì không chừng ngày nào đó sẽ thật sự nổi
loạn mất.
Huống chi bạn đồng hành làm màu tốt như này, hắn cũng rất cần mà.
Tam Nhãn Hổ nghĩ kĩ lại, đi theo Thành ca thì chẳng phải đồng nghĩa với việc
thoát khỏi biển khổ rồi sao?
Nghĩ mà xem, năm đó vui vẻ biết bao.
Căn bản chẳng có ai quản mình, cứ thoải mái buông thả, lại còn có chỗ dựa tốt
nữa.
“Được thôi, ta đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi!” Hắn vui vẻ đồng ý ngay
tắp lự.
Cứ như vậy, hai người cứ đánh qua đánh lại chẳng có kết quá gì một hồi.
Nhìn thấy tình cảnh cũng hòm hòm rồi, Tam Nhãn Hổ xin chỉ thị.
“Ca, bây giờ có thể nhận thua được chưa?”
Thành ca nhẩm tính một chút, hiệu quả của ‘trận đại chiến” này cũng đến nơi
đến chốn lắm.
“Được rồi, ngươi rời khỏi sân đi.”
“Ố kề!”