Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 463




Trận tỉ thí vòng thứ bảy vừa mới kết thúc thì khắp nơi đã thảo luận xôn xao.

Trận của Kỳ Uyên thì đơn giản, chẳng có gì để nói.

Trận của Bát Vĩ cũng là người của bên trận doanh Kỳ Lân bọn họ, cũng chẳng

có gì gay cấn.

Trọng tâm chủ yếu của lần này là Thành ca và Tam Nhãn Hổ.

“Các ngươi nói xem, đối thủ tiếp theo của Thương Long Đại Đế có nhận thua

không đây?”

“Ta cũng không chắc, tà môn quá.”

“Kỳ Uyên chắc chắn sẽ không nhận thua, Kỳ Lân tộc còn có nợ máu của Kỳ

Thăng đó.”

“Hẳn là Tam Nhãn Hổ cũng sẽ không đâu…”

“Vậy thì cũng khó nói lắm, Chiến Hầu Chuẩn Đế như kia mà cũng đã nhận thua

rồi, trước đó đâu ai tưởng tượng được?”

Mới nãy Chiến Hầu Vương cũng nhận thua rồi ư?

Nội tâm sớm đã cứng như sắt của Tam Nhãn Hổ không khỏi cũng gợn sóng.

Lại liếc nhìn Sơn Dương Vương và Nha Thử Vương vây quanh Thành ca, hắn

càng thấy khó hiểu hơn.

Cuối cùng cũng không nhịn được mà truyền âm qua đó.

“Các ngươi… quen hắn hả?”

Hắn là kẻ hiểu rõ nhất về Thành ca, đến cả đám Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh

cũng không thể bì kịp.

Suy cho cùng hai người là đồng đội chuyên làm màu, hiểu rõ tâm can phèo phổi

của đối phương nhất.

Mặc dù đây là lần đầu hắn gặp Thương Long Đại Đế, nhưng lại cảm thấy quen

thuộc một cách khó hiểu.

“Thế mà ngươi vẫn chưa biết gì à?”

Nha Thử Vương và Sơn Dương Vương sửng sốt.

Trước đây Tam Nhãn Hổ là tâm phúc số một bên cạnh Khương chưởng môn

mà, đi đâu cũng đều dẫn theo hắn.

Trong trận chiến phi thăng tiên thành, ngoài Thành ca ra thì kẻ duy nhất được

xuất đầu lộ diện cũng là hắn.

Vậy mà hắn vẫn chưa nhận ra hả trời?

“Ta phải biết gì sao?”

Đáng lẽ hai tên kia còn định nói thẳng ra là Khương chưởng môn, nhưng mà

ngẫm lại, năm đó tên này đi theo hắn chiếm hết cả lợi ích, bây giờ cũng nên

nhường vị trí này cho người khác rồi.

Huống chi tiếp đến còn có vòng tỉ thí thứ tám, chi bằng hố hắn một phen.

“Không, ngươi không nên biết đâu.”

“Đó là bạn của chúng ta, không phải của ngươi.”

Tam Nhãn Hổ đâu phải kẻ ngu, kiểu gì cũng nghe ra được trong đó có gì sai sai.

“Sao mà ta không nhớ được việc các ngươi có giao tình với Thương Long tộc

nhỉ?”

Nhưng mà hai tên kia đầy một bụng xấu xa, miệng kín như bưng.

“Ngươi bị Bạch Hổ Đại Đế nhốt nhiều năm như vậy, không biết cũng phải

thôi.”

“Đúng vậy, Thương Long Đại Đế chẳng có quan hệ gì với ngươi hết, lúc nữa

ngươi cứ muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.”

“Đừng khiến hắn thất vọng, he he he…”

Tam Nhãn Hổ lại càng nghi ngờ hơn.

Với sự hiểu biết của hắn với hai tên yêu này, chắc chắn chẳng phải là thứ gì tốt

đẹp.

Mà cảm giác quen thuộc kia từ quanh quẩn trong lòng hắn từ đầu đến cuối.

Hắn lại liếc nhìn đám đội cổ cũ của Tước yêu đang vây quanh Thành ca kia,

nghe thấy những tiếng nịnh hót thổi phồng mãi không ngớt.

Phong cách này, sao mà giống người ở trong ký ức kia của hắn thế nhỉ?

Trừ người đó ra, hình như chẳng có ai tự luyến như vậy.

Mà cón thể khiến cả một Chiến Hầu Vương kiêu ngạo nhận thua, hình như cũng

chỉ có một mình người đó.

Lẽ nào…

Lúc này, vòng tỉ thứ thứ tám chính thức bắt đầu.

Quả nhiên hắn và Thành ca được xếp vào cùng một nhóm.

Một rồng một hổ xuất hiện trong bong bóng, tâm trạng của Thành ca rất rối bời.

Quan hệ của hắn với Tam Nhãn Hổ thân thiết hơn bất kỳ một Yêu tộc nào.

Nhưng mà!

Vì sự nghiệp làm mày, chỉ đành tạm thời “vì đại nghĩa diệt thân” trước vậy.

Đợi đến khi đánh xong rồi nói cũng không muộn.

“Tới đi, tới đánh một trận rồng tranh hổ đấu chân chính nào!”

“Khí chất làm màu của anh đây chưa được tưới táp mấy trận rồi đấy, sắp khô

héo rồi, cần một trận đại chiến để bổ sung lại đây này.”

“Khí chất làm màu?”

Phong cách nói chuyện quen thuộc từ lâu này khiến con tim Tam Nhãn Hổ đập

bịch bịch như sắp nhảy cả ra ngoài.

Hắn gần như đã chắc chắn rồi.

Đây chính là người đó.

Thế là hắn vươn móng vuốt, kích động đến mức run cả giọng, nói: “Ca, là ngươi

sao?”

Trừ hắn ra thì làm gì có ai có thể cùng khiến tất cả Yêu Vương của Thiên Yêu

tộc thần phục cơ chứ?

Đáng lẽ bản thân phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải!

Suýt chút nữa thì Thành ca gục ngã.

“Chậc, sao mà ngươi nhận ra ta nhanh vậy trời?”

“Thật sự là ngươi sao?”

Niềm vui mừng ào ạt xông lên đến tận đỉnh đầu, sát khí của Tam Nhãn Hổ lập

tức biến mất sạch sẽ.

“Đù má, thật sự là ngươi sao?”

Giọng điệu của hắn đột nhiên trở về hệt như trước đây.

“Ca, vậy mà ngươi còn vờ không quen biết, ngươi làm ta đau lòng quá mà.”

Nói xong, hắn kích động tới mức đứng thẳng người lên, dang rộng tứ chi tính

xông tới ôm chầm lấy Thành ca.

“Từ từ đã!”

Thành ca lập tức ngăn hắn lại.

“Đây là trận tỉ thí đó, đánh xong hẵng nói.”

Tam Nhãn Hổ đã mất sạch khí tức lạnh lùng trước đó từ lâu rồi, nó chà chà

móng cuối, vui vẻ cười nói: “Đánh cái đách gì nữa, ta nhận thua là được rồi

mà.”

“Đừng, ngươi nhất định đừng có mà nhận thua.”

“Tại sao chứ?”

Thành ca nói một cách nghiêm túc: “Ngươi xem đi, nhiều khán giả từ xa tới đây

như vậy, kết quả là bản thân ta còn chưa được đánh gì cả, có phải khiến họ thất

vọng lắm không?”

Tam Nhãn Hổ không hổ danh là bạn nối khố của hắn, lập tức hiểu ra.

“Hiểu rồi hiểu rồi.”

Muốn dựa vào trận chiến này để làm màu đây mà.

Một trăm triệu năm không gặp, quả nhiên cái tính tự luyến của hắn vẫn chẳng

thay đổi gì, vẫn là cảm giác quen thuộc ấy.

Tam Nhãn Hổ đảo mắt một cái, nếu như lập tức đầu hàng nhận thua thì cũng sẽ

ảnh hưởng đến “danh tiếng” của bản thân hắn.

Vờ vịt đánh một trận là được rồi.

“Vậy thì ta tới đây!”

Nói xong, hắn lập tức phát động công kích.

Bên trong bong bóng kia cát bay đá lăn, cả bầu trời tràn ngập huyết sắc.

Một rồng một hổ nhanh chóng đánh nhau đến mức rung trời lở đất.

Các quy tắc sôi trào mãnh liệt, mỗi một đạo đều đem theo sức mạnh hủy diệt cả

thiên địa!

Long tức ngập trời và huyết khí giết chóc ta tranh ngươi đấu, hệt như hai bầu

trời đang hoàn toàn che lấp cả nơi đây.

“Đánh rồi, đánh thật rồi!”

Bong bóng rung động dữ dội, vậy mà dần bắt đầu có dấu hiệu không ổn định.

Rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng đám yêu bên dưới vẫn sợ hãi không thôi.

Nhất nhiều Yêu Vương Yêu Tôn bị dọa sợ tới mức rời khỏi đây ngay lập tức.

“Đù má, đây là sức mạnh gì vậy trời?”

“Chiến trường sắp không gánh nổi trận đấu của bọn họ nữa rồi!”

“Quả thật là đột phá đến cực hạn của Chuấn Đế rồi.”

“Có thể được chứng kiến trận chiến này, thật đúng là phúc ba đời của ta…”

“Không thể ngờ được, hóa ra trước đó Thương Long Đại Đế và Tam Nhãn

Chuẩn Đế đều che dấu thực lực, đáng sợ thật!”

“Sức chiến đấu ở cấp bậc này, e rằng rất hiếm!”

Trên tầng cao nhất của đại diện, chư vị Yêu Đế đều bị hấp dẫn không thể rời

mắt được.

“Thật không thể tin được…”

“Vậy mà lại có thể đánh tới mức thể hiện ra sức mạnh như này ư?”

“Cái này thật sự đã vượt qua cả giới hạn của Chuẩn Đế rồi, sao mà họ làm được

chứ?”

“Hai Chuấn Đế một rồng một hổ, bất kể ở đâu đi chăng nữa thì đều có thể là

chúa tể của cả một phương trời.”

Ánh mắt của đám Yêu Đế Khổng Tước, Hùng Bì, Bạch Hạc đều tràn đầy kinh

ngạc.

Thực lực ở cấp bậc này, cho dù chưa đạt tới Yêu Đế, nhưng cũng đã có thể tạo

thành sự uy hiếp cho bọn họ rồi.

Sắc mặt của đám Yêu Đế Băng Phượng, Côn Bằng đều trầm trọng, không hề

phát ra âm thanh gì.

Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn thấy sự không bình thường trong trận đấu kia.

“Bất kể là ai trong hai Chuẩn Đế trở thành chủ nhân của Địa bộ thì đều có thể

khiến người khác tâm phục khẩu phục!”

“Đúng vậy, thực lực của chủ nhân Địa bộ trước đây quá yếu, căn bản không

xứng để gánh vác trọng trách này.”

Nghe được mấy lời bàn luận này, hai tên Kỳ Lân Đại Đế kia đen mặt.

Chết tiệt, vị trí chủ nhân Địa bộ trước đây là do Kỳ Lân tộc đảm nhiệm, đây

chẳng phải là gián tiếp mắng vào mặt bọn họ à?

Nhưng mà bọn họ cũng không thể phản bác lại được.

Bạch Hổ Đại Đế vô cùng hài lòng, liếc ánh mắt khiêu kích về phía hai Đại Đế là

Thanh Long và Nha Thử.

“Ta đã nói từ trước rồi mà, Hổ tộc ta hoàn toàn khác với các ngươi.”

“Cho dù chỉ là một con Hổ con đi chăng nữa thì cũng là trời sinh đã biết chiến

đấu.”

“Từ khi sinh ra, bọn ta đã biết cách giết chóc, không biết cái gọi là đầu hàng!”

Thành Long Đại Thế thu lại thần nhãn quan sát trận chiến, vậy mà lại còn gật

đầu.

“Ngươi nói đúng lắm.”

Giọng điệu của hắn hơi kỳ lạ.

“Màn biểu diễn kỳ lạ như vậy, quả thật ta chưa từng được chứng kiến.”