Sau khi vòng này của Thành ca và Tam Nhãn Hổ kết thúc, trận đấu của Kỳ Lân
và Bát Vĩ bên kia cũng gần kết thúc rồi.
Như thường lệ nhường để Kỳ Lân tộc đạt được mục đích.
Nhưng mà cho dù không nhường thì thực lực của Kỳ Uyên cũng đã cao hơn hơn
Bát Vĩ.
Vì vậy, vòng cuối cùng của trận chung kết, phần còn lại là trận quyết đấu giữa
Thành ca và Kỳ Uyên.
Mà tám tuyển thủ top đầu khác cũng phải quyết định thứ hạng cụ thể.
Tam Nhãn Hổ còn phải đánh một trận với Bát Vĩ Chuẩn Đế để phân thứ hạng ba
bốn.
Do Chiến Hầu Vương bị Cổ Viên Đại Đế bắt và đánh tơi bời, vừa mới vắng mặt
ở cuộc chiến tranh đoạt hạng năm đến tám, trực tiếp bị phán hạng tám.
Hai vị Kỳ Lân Đại Đế vừa sốt ruột vừa tức tối.
Liên tiếp mấy vòng, Thương Thành không có chút thương tích gì, căn bản cũng
không tổn hao gì cả.
Thậm chí trạng thái còn tốt hơn Kỳ Uyên.
Một loạt sắp xếp của bọn họ hoàn toàn thất bại.
Bây giờ chỉ có thể nhìn Kỳ Uyên và hắn đánh công bằng một trận.
Trước khi Thành ca ra sân, đột nhiên nghe truyền âm của Mặc Lân Đại Đế.
“Thua Kỳ Uyên, bọn ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Bọn họ không phải kẻ ngu.
Mặc dù trận đấu lúc nãy của Thành ca và Tam Nhãn Hổ chỉ là biểu diễn, nhưng
nội dung biểu diễn cũng đủ để bọn họ kinh ngạc.
Đó là sức mạnh chiến đấu vượt qua cả giới hạn của Chuẩn Đế.
Kỳ Uyên không thể nào là đối thủ của hắn, thực sự muốn đánh một trận đá chọi
với đá, hậu quả sẽ thảm hại giống như Kỳ Thăng lúc trước.
“Thua hắn? Dựa vào cái gì chứ?”
Thành ca cảm thấy chả hiểu ra làm sao.
Các ngươi liên tiếp chĩa mũi nhọn qua đây, còn có mặt mũi bảo ta cố ý thua?
Ai cho các ngươi cái mặt dày đó vậy?
“Ngươi nên vì Thương Long cốc mà suy nghĩ một chút.”
“Cho dù ngươi vào Địa bộ cũng chỉ là bản thân ngươi trở lại yêu giới, Thương
Long cốc còn phải đối mặt với áp lực của tiên giới.”
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Lân Đại Đế tràn đầy hàn ý.
“Chỉ cần vòng này ngươi nhận thua, bọn ta có thể làm chủ để Thương Long cốc
trở lại yêu giới!”
Trong lòng Thành ca nói, ngươi nghĩ thế nào mà tốt đẹp như vậy?
Lúc trước Thương Long cốc bị các ngươi đuổi ra ngoài, bây giờ lại có thể lấy
làm điều kiện bắt ta nhượng bộ?
Chuyện tốt đẹp gì cũng để các ngươi chiếm hết?
“Các ngươi một chút lòng thành cũng không có, còn không biết xấu hổ mà đưa
ra điều kiện như này hả?”
Trở lại yêu giới cái gì.
Hắn quan tâm chắc?
Ở đâu mà không thể lăn lộn?
Nếu không phải Thương Linh không yên tâm về vận mệnh của cả Long tộc thì
hắn sớm đã đưa Thương Long cốc chuyển đến Tiên giới bên kia rồi.
“Ngươi đừng có mà không biết xấu hổ!”
“Nói thật với ngươi, cho dù ngươi thực sự trở thành chủ nhân Địa bộ thì cũng
chỉ là một vỏ bọc trống rỗng trên danh nghĩa mà thôi.”
“Ngươi cho là có bao nhiêu yêu tộc nghe theo mệnh lệnh của ngươi?”
Sự uy hiếp này của Mặc Lân Đại Đế không hề có lực sát thương nào đối với
Thành ca.
Sỡ dĩ Ca này nhằm nhằm vào vị trí chủ nhân Địa bộ cũng chỉ là vì hắn cảm thấy
vị trí này nở mày nở mặt, rất hãnh diện.
Còn về vị trí này có thể ra lệnh cho ai thì căn bản hắn không hứng thú.
Lúc đầu chỉ có một Phi Tiên môn nhỏ nhoi hắn cũng bỏ mặc cho chưởng quỹ,
làm gì có lòng dạ thảnh thơi đi quản nhiều Yêu tộc như vậy.
Nhưng ngoài mặt hắn lại cố ý giả vờ rất để ý.
“Không phải chứ, ngươi hèn hạ như vậy?”
“Hừ, không có sự phối hợp của bọn ta thì căn bản ngươi ở Địa bộ không thể
xoay chuyển được đâu!”
Mặc Lân Đại Đế còn bận tiếp tục dọa dẫm.
“Ngươi đã phế mất Kỳ Thăng, nếu như ngươi lại dám ra tay với Kỳ Uyên thì
sau này Long tộc các ngươi cũng không cần tồn tại nữa.”
“Oa, Kỳ Lân tộc các ngươi cũng quá hống hách rồi đấy nhá.”
“Ngươi biết là được.”
“Được thôi được thôi, ta biết rồi.”
Mặc Lân Đại Đế hài lòng, cho rằng hắn thật sự khuất phục rồi.
Rồi sau đó lại truyền âm cho Kỳ Uyên: “Cuộc đại chiến lát nữa ngươi đừng cho
Thương Thành bất kỳ cơ hội nào.”
Kỳ Uyên có hơi không phản ứng kịp.
Ta không cho hắn cơ hội?
Ta cũng không đánh lại hắn mà.
Hắn có hơi không dám lên trận cuối cùng này rồi.
Mặc Lân Đại Đế cười chế giễu: “Hắn nhất định phải lo nghĩ cho Thương Long
tộc sau lưng, không chọi nổi thế lực lớn của chúng ta.”
“Ta đã đe dọa hắn, tiếp theo đây hắn sẽ chủ động phối hợp để cho ngươi giành
chiến thắng.”
Kỳ Uyên nghe thấy lời này giống như là nghe thấy âm thanh của thiên nhiên.
“Hắn sẽ nhường ta?”
“Đó là điều đương nhiên!”
Đại Đế nhàn nhạt nói: “Đại hội Vạn Yêu, nói trắng ra là buổi tiệc long trọng do
chúa tể các tộc lớn thao túng.”
“Thực lực của hắn có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể cúi đầu.”
“Tốt quá rồi!”
Kỳ Uyên gật đầu lia lịa, hưng phấn vặn tay.
Đại hội này hôm nay ánh đèn đều đổ dồn lên trên người Thương Thành, nếu
như bản thân mình có thể đánh bại hắn trước mặt tất cả mọi người vậy thì danh
vọng sẽ độc nhất vô nhị.
Giẫm lên hắn để lên ngôi, leo lên đỉnh núi!
“Tiếp theo khi mà các ngươi đang giả vờ đánh nhau hắn nhất định sẽ gỡ bỏ
phòng bị, chỉ dùng một phần sức lực rất nhỏ. ”
Sát khí lóe lên trong mắt Mặc Lân Đại Đế: “Ngươi có thể nhân cơ hội này mà
phế bỏ hắn!”
Cái gì mà để cho Thương Long tộc quay về yêu giới, loại chuyện này ngay từ
đầu hắn đã không thèm suy xét.
Một khi phế Thương Thành, Thương Long tộc cũng xong đời.
Không có ai biết chuyện “thương lượng” lúc nãy, nói một đường làm một nẻo
thì có thế nào?
Kỳ Uyên ngầm hiểu trong lòng, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Ta đang định làm như vậy!”
“Hôm nay hắn đã dùng hết hào quang của cuộc đời này rồi, cũng nên ngã xuống
rồi.”
“Ta sẽ để hắn hạ màn thê thảm!”
Trận chung kết này cuối cùng cũng chậm rãi kéo ra màn che dưới sự chú ý của
toàn thể yêu tộc.
Thậm chí ngay cả Cổ Viên Đại Đế ở phương xa cũng cùng với Chiến Hầu
Vương thương tích khắp người chạy về kịp.
Sau khi hai người này đánh một trận, dường như đã đưa ra một quyết định nào
đó.
Cổ Viên Đại Đế không còn nói gì nữa, mà Chiến Hầu Vương cũng rất tự nhiên
đứng bên cạnh Thương Tật.
“Thật thiệt thòi cho Kỳ Uyên còn dám đứng trước mặt Khương chưởng môn,
đúng là không sợ chết.”
“Đúng vậy, hắn bị điên rồi sao? Không nhìn ra chênh lệch thực lực?”
Thương Tật quan sát một lúc nhưng lại dần dần cau mày.
“Nhìn hắn giống như đã thắng rồi vậy, sự tự tin này đúng là kỳ lạ.”
Nha Tử và Sơn Canh bên cạnh cũng khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, có thể hắn còn có kế sách gì đó. ”
“Kỳ Lân tộc này rất nham hiểm, không thể khinh thường.”
Bọn họ đều là hạng người có mưu mô phức tạp, nghĩ rất xa, nhưng mà Tước
yêu thì không giống như vậy.
“Ngồi đợi Thương Long Đại Đế lên ngôi!”
“Lúc mới bắt đầu đã nói hắn là chủ của Địa bộ các ngươi còn không tin.”
“Bây giờ thế nào?”
“Vẫn là Tước tộc bọn ta có mắt nhìn, chọn ra Chân Long Minh Chủ sớm nhất!”
Những yêu tộc khác bên cạnh cứ thế không có cách nào phản bác.
Đám dở hơi này mỗi lần thuận miệng ca tụng rùm beng lên, lại có thể ngẫu
nhiên nói đúng, ngươi còn có thể làm gì?
Các Yêu Đế trên đỉnh đại diện cũng hết sức chăm chú, tỉ mỉ chú ý trận đấu này.
Chủ nhân Địa bộ là một vị trí rất đặc biệt.
Trên danh nghĩa, hắn ngang vai ngang vế với Yêu Đế.
Mà một mặt khác, do các Yêu Đế bình thường rất ít khi xuất quan, trừ những
buổi tiệc long trọng quy mô lớn như thế này sẽ xuất hiện, còn bình thường thì
rất ít khi ra ngoài lo công việc.
Vì vậy công việc đối nội và đối ngoại của yêu giới thực ra đều do Địa bộ phụ
trách.
Chủ Địa bộ tương đương với Đại tổng quản của cả Yêu giới.
Vị trí này ảnh hưởng đến toàn bộ, lúc trước vẫn luôn do Kỳ Lân tộc nắm giữ và
chưa bao giờ bị bỏ lại phía sau.
Nếu như lần này thật sự đổi chủ, vậy thì sẽ đem đến một số thay đổi không thể
tưởng tượng được.
Ở trong bong bóng, Kỳ Uyên nhìn ngó xung quanh tự hào và tràn đầy tự tin.
Ánh mắt Thành ca giống như nhìn một con yêu sắp chết.
“Chắc là ngươi đã biết phải làm gì rồi?”
Hắn truyền âm trong âm thầm: “Nếu như diễn không đủ chân thật thì Thương
Long tộc các ngươi sẽ không thể trở về yêu giới được nữa.”
Thành ca nói trong lòng, ngươi còn thật sự coi mình là mâm thức ăn, vênh mặt
lên hất cằm sai khiến, lại còn bắt đầu dạy ca làm việc?