Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 471




Vốn dĩ Thành ca muốn ngay lập tức tấn công tiên giới.

Nhưng bởi vì ca đây là một người yêu thích phô trương, vì thế đã trì hoãn kéo

dài ba ngày, để hưởng thụ buổi lễ long trọng.

Ba ngày này, ngoại giới đối với đề tài xuất chinh tiên giới, cũng đã ồn ào huyên

náo, sắp ầm ĩ ngất trời.

Rất nhiều Yêu tộc kiên quyết phản đối.

Bản thân chủ Địa Bộ đánh thua thì không sao, chỉ sợ yêu giới gây ra trả thù đến

tiên giới.

Nhưng mà, điều này không ảnh hưởng Thành ca được.

Hắn làm chủ Địa Bộ ngoại trừ sĩ diện, chủ yếu chính là vì hành động không bị

cản trở.

Ba ngày sau, đám Lâm Ninh, Ngao Dương, Chiến Hầu Vương đều vội đến hội

họp.

Cùng lúc đó, Thanh Long Đại Đế lại giáng lâm xuống Thương Long Cốc lần

nữa.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả?”

Hiện giờ trên dưới yêu giới, đều cho rằng Thành ca là kẻ ngu bị kích động.

Không biết sống chết mà tấn công tiên giới, còn không dẫn theo cấm vệ Yêu

điện.

Nhưng Đại Đế cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Mặc dù đến nay hắn vẫn rất chán ghét con sâu làm rầu nồi canh là Thành ca,

nhưng hắn cũng biết thằng cha này gian xảo đê tiện, cũng không chịu thiệt.

“Tấn công tiên giới.”

Thành ca mang biểu cảm ngươi thật sự là biết rõ rồi còn cố ý hỏi.

“Ta biết ngươi muốn tấn công tiên giới, ta là hỏi ngươi vì sao muốn tấn công

bọn họ!”

“Bởi vì nhìn thấy bọn họ thì không dễ chịu.”

Tiên Yêu đại chiến gì gì đó cách Thành ca quá xa, hắn không quản được.

Đám đệ tử Phi Tiên môn kia, thật sự hai giới Tiên Ma đã đánh cho thảm hại.

Nếu như không phải bản thân sống lại, đó chính là một trận thảm kịch sâu tận

xương tuỷ.

Thù này, với tính cách của Thành ca thì không có khả năng làm như không có gì

xảy ra.

Đại Đế thầm nghĩ, ta nhìn thấy bọn họ cũng khó chịu, vấn đề là đánh không lại

tiên giới.

“Ngươi nên biết rằng thực lực của tiên giới gấp mấy lần yêu giới bọn ta.”

“Đúng vậy.”

“Ngươi có phải là có quỷ kế gì hay không, hay là kìm nén lại ý nghĩ xấu gì?”

Đại Đế nghiêm trọng nghi ngờ thằng cha này đang nín lại âm mưu kinh thiên

động địa.

“Này này, ngươi nghĩ ta như vậy, có hơi quá đáng một chút?”

“Vậy ngươi có con bài chưa lật nào sao? Chẳng lẽ ngươi có thần vật tuyệt sát gì

đó?”

“Thật xin lỗi là không có.”

Thanh Long Đại Đế nhíu mày không dứt: “Cái gì cũng không có, vậy ngươi còn

tấn công cái gì, đi chịu chết à?”

Thành ca nhún vai: “Đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.”

Hắn càng làm như không có chuyện xảy ra như vậy, Đại Đế càng hoài nghi.

“Vậy ngươi định tấn công cửa khẩu nào?”

Thành ca ngẩn ra: “Cửa khẩu gì?”

Đại Đế cũng ngây ngẩn cả người.

“Mười vạn tám nghìn quan ải của Tiên Yêu cơn, ngươi tấn công phía trước,

ngay cả một mục tiêu cũng không có?”

Hiển nhiên Thành ca rất kinh ngạc: “Mẹ nó, có nhiều quan ải như vậy sao?”

Đại Đế lập tức bùng nổ với hắn.

“Ngươi lại có thể không biết hả trời?”

Đây chính là kiến thức phổ thông, hẳn là bất cứ một tiểu yêu nào đều có thể kể

ra mấy trăm cái.

“Ngay cả tình huống cơ bản nhất cũng không biết, ngươi còn định đi đánh

trận?”

“Quả thật là hồ đồ! Hoang đường!”

Bản thân thật sự là nghĩ nhiều rồi, ngay từ đầu lại có thể vẫn ôm kỳ vọng về

hắn, tưởng rằng hắn có át chủ bài.

Nhìn biểu cảm phẫn nộ của hắn, Thành ca hơi cạn lời.

Ta đánh của ta, ngươi tỏ vẻ kích động cái gì?

“Ngao Dương, ngươi theo ta trở về, đừng đi theo hắn làm mấy chuyện ngu

ngốc!”

Đại Đế không muốn nhìn thấy Ngao Dương cũng đi chịu chết.

Nhưng mà Kim Long Vương lại lắc đầu:”Mệnh lệnh của chủ Địa Bộ, sao ta có

thể không tuân theo?”

Nói đùa, đi theo Khương chưởng môn kiếm lợi ích, cơ hội này đánh chết hắn

cũng không bỏ lỡ.

“Ngươi, ngươi cũng không thể khuyên bảo được nữa rồi à!”

Đại Đế nổi giận đùng đùng rời đi, vẫn còn bỏ lại một câu nói ở đằng xa.

“Ta xem các ngươi thất bại như thế nào, đến lúc đó đừng chạy vào Thanh Long

cốc của ta!”

Đây không phải là ám chỉ sau khi thua thì đừng có mà đến Thanh Long cốc lánh

nạn sao?

Đại Đế vẫn không yên lòng.

Sau khi hắn rời đi, Ngao Dương mới hổ thẹn cúi đầu.

“Lần này ta muốn mang theo một số quân xuất chinh chủ lực từ Kim Long cốc,

nhưng mấy vị tộc lão tất cả đều phản đối mãnh liệt.”

“Cuối cùng một người cũng không dẫn theo.”

Sơn Dương Vương Sơn Canh cũng thở dài một hơi.

“Ta cũng vậy, không chỉ riêng Giác Cùng tộc trưởng hắn phản đối xuất chinh,

suýt chút nữa ngay cả ta cũng bị bắt.”

Mà Chiến Hầu Vương, Nha Thử Vương trên danh nghĩa cũng đã tạm thời tách

rời khỏi tộc đàn của mình.

Điều này càng không thể nào dẫn theo cao thủ nào đó trong tộc ra ngoài.

Về phần Tam Nhãn Hổ, ép đến cùng cũng sẽ không quay về Hổ tộc.

Cho nên lần này bọn họ cũng chỉ có mình.

Điều này khiến cho Thương Tật mặt mày ủ rũ.

“Mọi người đều có cái nhìn không tốt về Đại Đế của tộc ta.”

Dực Không và Mặc Ương thở dài: “Nếu không lần này xuất chính vẫn là bàn

bạc kỹ hơn đi?”

“Đúng vậy, nhân thủ không đủ, hy vọng thật mong manh.”

Bọn họ thực ra cũng rất không khả quan.

Chỉ là Thành ca là Đại Đế của Thương Long tộc, cho dù hắn dẫn theo Thương

Long cốc nhảy vào nước sôi lửa bỏng, mọi người cũng chỉ có thể đi theo.

Việc này Thành ca vẫn chưa giải thích được gì, chỉ là để bọn họ đi gọi tất cả

nhóm người của Phi Tiên môn và Tiêu Hỗn Tịch Vân đến.

“Đúng rồi, sau này mấy người các ngươi nhớ gọi ta là Thương Long Đại Đế,

đừng gọi Khương chưởng môn.”

Tam Nhãn Hổ không hiểu: “Vì sao vậy ca?”

“Khụ…”

Thành ca sờ cái mũi: “Kỳ Linh Hàm còn không biết ta là Khương Thành nữa.”

“Không phải chứ?”

Thật ra Tam Nhãn Hổ liếc mắt một cái liền nhìn thấu bản tính sĩ diện của Thành

ca.

“Chẳng lẽ ngươi muốn đợi thành Chuẩn Đế hậu kỳ mới nói cho nàng sao?”

“Ngươi biết thì tốt.”

Một lát sau, Kỳ Linh Hàm và Mạc Trần dẫn theo chúng đệ tử Phi Tiên môn

cùng nhau chạy tới.

Mà Lâm Ninh và chúng đệ tử Phi Tiên Môn cũng đã sớm tụ họp.

Đương nhiên, Phượng tộc cũng phản đối lần xuất chinh này, không cho bất kì

người nào giúp đỡ nàng.

“Bái kiến Thương Long Đại Đế!”

Nàng dẫn đầu khi ra khỏi đám đông, cúi thật sâu.

“Ơn cứu mạng và thu nhận của ngươi với môn nhân phái ta, ta Lâm Ninh cả đời

khó quên, tương lai tất báo!”

“Hễ ngươi có điều sai khiến, ta nhất định sẽ đem hết khả năng ra!”

Thành ca kéo kéo khoé miệng, ta muốn ngươi báo đáp cái gì?

Ấn Tuyết Nhi phía sau đang cười trộm.

Rất tốt, cũng giấu diếm Lâm Ninh, Khương chưởng môn chỉ thuộc về mình!

Mà sự xuất hiện của Tam Nhãn Hổ, đương nhiên cũng dẫn tới sự trêu đùa của

chúng đệ tử Phi Tiên môn.

“Ơ, sao ngươi lại đến đây?”

“Nhiều năm không gặp, Hổ ca uy phong hơn rất nhiều đấy!”

“Còn tưởng rằng Bạch Hổ Đại Đế đã nung chết ngươi nữa…”

“Cút cút cút!”

Tam Nhãn Hổ thổi bộ râu trừng mắt: “Nhìn các ngươi mấy năm nay đần độn,

giống như kẻ ăn xin, ca mỗi ngày đều ăn ngon uống say được không?”

Một lát sau, đám người Tiêu Hỗn Tịch Vân cũng đều chạy tới.

Lúc này Thành ca mới tuyên bố đại sự.

“Chắc hẳn các ngươi cũng có nghe thấy, ta dự định tấn công tiên giới.”

“Bên Thương Long cốc, toàn bộ trên Yêu Tôn xuất chiến!”

“Bên kia Phi Tiên môn, trên Tiên Tôn cũng đều đi theo.”

“Về phần Tiêu Hỗn Tịch Vân các ngươi, cũng hệt như vậy.”

Tiếng nói vừa dứt, Kỷ Linh Hàm không chút do dự gật đầu.

“Không thành vấn đề!”

“Chúng ta đã sớm chờ ngày này rồi!”

Đám trưởng lão La Viễn, Tần Sướng cũng nhao nhao nói: “Đến lúc đó mời

Thương Long Đại Đế cứ việc hạ lệnh, bọn ta nhất định nghe theo!”

Mà đám ngươi Tiêu Hỗn Tịch Vân kia, đã vui mừng như điên.

Cuối cùng Khương chưởng môn vừa muốn làm đại sự, mọi người lại có thể tận

dụng lợi ích.

“Ha ha ha, cầu còn không được!”

“Thương Long Đại Đế có thể nhớ dẫn theo bọn ta, thật sự cảm động.”

“Tiểu lão nhân sắp đợi không kịp rồi.”

Phản ứng này của bọn họ, làm cho đám Long tộc Thương Tật, Dực Không của

Thương Long cốc kinh ngạc vô cùng.

Cũng quá tích cực rồi đấy nhá?

Ban đầu còn tưởng rằng bọn họ sẽ một mực từ chối.

Phi Tiên môn còn có thể hiểu được, dù sao cũng có huyết hải thâm thù với tiên

giới.

Những người khác vì sao cũng ham mê như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết

sao?