Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 472




Quyết định ra trận trọng đại như thế đã được thực hiện một cách dễ dàng. Giới

tu luyện ra trận đơn giản hơn nhiều so với giới phàm trần, chủ yếu phụ thuộc

vào thực lực cá nhân.

Cũng không tồn tại cái gọi là lương thảo quân nhu, căn bản vốn không cần

chuẩn bị gì cả.

Bên phía Phi Tiên môn bao gồm cả các trưởng lão như Nguyên Chân, Nguyên

Thịnh, Nguyên Thù đều được huy động.

Mấy người Tiêu Hỗn, Tịch Vân cũng gọi cả đám đồ tử đồ tôn.

Mà bên trong Thương Long cốc, tất cả Long tộc trên Yêu Tôn đều đã tập hợp

lại.

Đếm qua qua có hơn 1000 vị Yêu Vương, Tiên Vương, Ma Vương.

Trong đó Phi Tiên môn chiếm 800 vị, còn lại là 100 vị là Long Vương của

Thương Long cốc.

Mà trên Yêu Tôn, Tiên Tôn có hơn 50 nghìn người, hầu hết đều là Long tộc.

Trước khi ra trận, Tước Mị Chuẩn Đế vội vàng chạy tới.

“Hừm, có cần ta đi theo không?”

Người huynh đệ này rất vướng tay vướng chân.

Hắn cũng không ngu, đợt ra trận này cũng không thấy khả quan lắm.

Nhưng bây giờ ở Thương Long cốc, ăn nhờ ở đậu chỗ người ta, cái gì cũng

không làm, có hơi không được đúng.

Dực Không khinh bỉ: “Thôi khỏi, lực chiến đấu của Tước tộc các ngươi yếu như

thế…”

Hắn đang định nói không cần thì Thành ca đột ngột ngắt lời.

“Tước tộc rất quan trọng, đi hết.”

“Hả?”

“Muốn đi hết không?”

Đừng nói đến Tước Mị, đám người Thương Tất, Dực Không và Kỷ Linh Hàm,

La Viễn đều ngây cả người.

Tước tộc vốn không am hiểu chiến đấu.

Tước Mị Chuẩn Đế là Chuẩn Đế trung kỳ yếu nhất.

Trừ hắn ra, Tước tộc chỉ toàn cấp bậc thứ Kim Tiên, Huyền Tiên, Chân Tiên.

Trong đại chiến hai giới, thứ bậc này còn không đủ trình độ làm con mồi.

Cả đống người cũng chỉ có Mạc Trần, Đan Thái, Tam Nhãn Hổ hiểu ý đồ của

Thành ca.

Chính là để một đội cổ vũ đi cùng để tăng phân khí thế.

Tước Mị bỗng nhiên hối hận khi dựa vào con tàu lớn Thương Long tộc này.

Nếu như xui xẻo, toàn bộ Tước tộc có thể bị xóa sổ.

Nhưng trước mặt nhiều Chuẩn Đế như vậy hắn cũng không dám từ chối, chỉ có

thể cắn răng gọi ra toàn bộ đám Tước yêu.

Căng thẳng đi theo.

Ngay khi đại quân vừa mới rời khỏi Thương Long cốc, thì thấy Huyền Hải của

Thanh Long cốc bay tới.

Thành ca rất vui khi nhìn thấy hắn.

“Dô người nhà, đến đây là gì vậy?”

“Đến để tiếp sức cho ta đấy hả?”

Huyền Hải nghĩ đến lần bị hố trong đại hội Vạn Yêu, hận không thể băm hắn

thành trăm mảnh, đáng tiếc đánh không lại.

“Có quỷ mới đến hỗ trợ cho ngươi!”

Hắn tức giận nói: “Là cha phái ta đi cùng ngươi, ngươi mà chết ta còn biết

đường nhặt xác về!”

Thanh Long Đại Đế nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy sức mạnh của Thành ca

không thể nào giải thích nổi.

Cuối cùng quyết định cử con trai đi quan sát.

Nếu thật sự có thể làm chút gì đó, tương lai Thanh Long sẽ không bị tụt lại phía

sau, đúng chứ?

Thành ca như đi guốc trong bụng hắn, nhưng Thành ca cũng không từ chối.

Dù sao cũng đều là Long tộc.

“Được thôi, ngươi cứ đi theo.”

Cuối cùng đại quân có 30 vị Chuẩn Đế bắt đầu xuất phát.

Trong đó tính cả Lâm Ninh thì Phi Tiên môn có 17 vị Chuẩn Đế.

Thương Long tộc có 7 vị.

Đội hình như thế có thể coi là cực kỳ mạnh.

Sau khi xuất phát, thông tin chủ Địa Bộ chính thức ra trận cũng được truyền đi.

“Thật sự lên đường ư?”

Mặc dù hy vọng Thành ca sẽ chết, nhưng thật sự muốn đợi đến ngày hắn ta xuất

phát, hai vị Kỳ Lân Đại Đế vẫn cảm thấy đáng kinh ngạc.

“Vậy sức mạnh của hắn là Phi Tiên môn?”

“Không phải Phi Tiên môn chỉ có 100 người thôi sao? Sau đột nhiên lại đông

như thế?”

“Nhân tố của tông môn này không ổn định, vốn dĩ ta muốn diệt trừ bọn chúng,

không ngờ lần này bọn chúng chủ động tiến tới.”

“Tốt nhất là diệt sạch.”

Viên tộc, Cổ Viên Đại Đế nhìn về phía Tiên Yêu sơn xa xa.

“Nếu như hắn chỉ dựa vào đám Chuẩn Đế Ma Vương đó thì hắn ta đã đánh giá

quá thấp tiên giới.”

Thanh âm già nua dường như có thể xuyên thấu tháng năm vô tận.

“Hy vọng hắn có thể là người phá vỡ, ao tù nước đọng, cục diện đáng buồn này

của yêu giới cần phải được thay đổi.”

Về phía Phượng tộc, hàng chục vị trưởng lão của hai tộc Băng Phượng và Hỏa

Phượng cung kính trước mặt Băng Phượng Đại Đế.

“Lâm Ninh thật sự đi theo sao?”

“Dạ đúng, nhiều yêu tộc ven đường đã nhìn thấy nàng.”

Băng Phượng Đại Đế rơi vào trầm mặc, lúc này mới nói với khuôn mặt không

chút biểu cảm: “Thôi được rồi, nàng ấy vốn là con người, lại có mối thù hận sâu

sắc với hai giới Tiên Ma, đây chính là số mệnh của nàng.”

“Nhưng nếu nàng bỏ mạng, Ám Hoàng tộc sẽ không còn.”

Vốn dĩ Ám Hoàng tộc đã thưa thớt, Ám Hoàng Đại Đế cũng thất thủ trong đại

chiến Tiên Yêu, người trong tộc cũng đã phải hứng chịu một đòn kinh hoàng.

Về sau Khổng Tước tộc âm thầm tranh đoạt Đế vị của quy tắc ám, càng về sau

hơn 10 vị hậu duệ của Ám Hoàng tộc đều bị sát hại.

Cũng chính vì điều này, Lâm Ninh là con người, nhưng lại rất được Phượng tộc

coi trọng.

Bởi vì nàng là người Ám Hoàng cuối cùng.

“Chúng ta có cần phái một số cao thủ đến hỗ trợ?”

Các trưởng lão của Băng Phượng, Hỏa Phượng không muốn huyết mạch cuối

cùng của Ám Hoàng tộc cứ thế biến mất.

Bọn họ thậm chí hy vọng Băng Phượng Đại Đế có thể ở trong bóng tối bảo vệ

nàng.

“Không cần đâu.”

Băng Phượng Đại Đế chậm rãi nhắm đôi mắt trong veo lại, thanh âm huyễn

hoặc.

“Đây là trận thí luyện của chỉ Địa Bộ tân nhiệm, nếu ta nhúng ta vào thì sẽ

chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Thí luyện?”

Các trưởng lão của Phượng tộc mơ hồ không hiểu gì cả.

Trên Ngân hải vô tận, Côn Bằng Đại Đế chậm rãi nhào nặn ra tinh hoa của đất

trời.

Nó giống như một vùng đất rộng lớn đang trôi nổi như đang thở nhịp nhàng

Xung quanh hắn, các Chuẩn Đế của Côn tộc và Bằng tộc đang bàn luận về tin

tức Thành ca ra trận.

“Trận thí luyện này là để cho ta và Bạch Hổ, Băng Phượng và Cổ Viên xem.”

“Nếu hắn có thể vượt qua bài kiểm tra này, chúng ta sẽ xem xét chống đỡ cho

hắn.”

Côn Nhu cung kính hỏi: “Thế nào mới được tính là vượt qua?”

“Ít nhất phải cửa ải của tam đại Tiên Đế trong Vô Cực Động Thiên.”

“Khụ…”

Cả đám Chuẩn Để đều hít vào một hơi lạnh: “Trong số bọn họ không có Yêu

Đế, chuyện này hoàn toàn là bất khả thi.”

Côn Bằng Đại Đế hững hờ nói: “Nếu như hắn không thể tạo ra kỳ tích, vậy thì

tại sao chúng ta phải bất chấp sự trỗi dậy của Kỳ Lân tộc mà bảo vệ hắn.”

“Muốn thay đổi cục diện của yêu giới, hắn phải làm vượt qua được chuyện bất

khả thi đó.”

Kim Bằng Chuẩn Đế cau mày hỏi: “Nếu hắn ta không vượt qua được thì sao?”

“Vậy hắn cũng chết rồi, tất cả những người ra trận cùng hắn sẽ bị định tội phản

nghịch, lấy lại công đạo cho tiên giới, bầu lại chủ Địa Bộ, tất cả bắt đầu đều

quay lại vạch xuất phát.”

Nếu như Thành ca biết được suy nghĩ của đám Yêu Đế này, nhất định sẽ không

nói lên lời.

Các người cũng lớn mặt quá nhỉ, còn thí nghiệm, lại còn phải làm cho các ngươi

xem?

Bản thân các huynh đệ thậm chí còn không biết mình đang ở trong thí nghiệm,

chỉ là ra ngoài giả vờ màu mè tí thôi có được không?

Ca ca này huênh hoang khoác lác không ai bằng, bay thôi mà cũng lười, thu nhỏ

yêu thể ngồi dựa vào cái hành cung tiên khí cỡ đại, cao lương mỹ vị, rượu ngon,

ca hát nhảy múa mọi nơi.

Bên trái là Kim Ti Tước, bên phải là Bách Linh Tước, trái ôm phải bồng vui vẻ

khoái lạc.

Quả thực giống như một chuyến du lịch hoành tráng, không hề có chút không

khí chiến tranh nào.

Về điều này, mấy người Mạc tiên nhân và Ngao Dương, Tiên Hỗn cũng chẳng

có gì ngạc nhiên, dù sao bọn họ cũng quen rồi.

Còn mấy người Kỷ Linh Hàm và La Viễn thì lòng như lửa đốt.

“Thương Long Đại Đế, không phải người quá thư thái sao?”

“Đúng vậy, ta mỗi ngày ở trong hành cung, chả thèm đả động gì đến kế sách tác

chiến gì cả.”

“Cứ như thế là không ổn đâu.”