Hắn lại làm bộ làm tịch vươn tay trái ra, bấm tay niệm thần chú một lần nữa.
“Ca lại bấm tay tính toán, sau khi ngươi khắc chết cả nhà, lưu lạc đầu đường ăn
đói mặc rách…”
Thương Long Nữ Đế đã không còn sức phỉ nhổ nữa.
Ngươi thật đúng là biết cách chế nhạo.
“Nhưng mà trời không tuyệt đường người!”
Thành ca đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện.
Nữ Đế sửng sốt, chẳng lẽ lương tâm của hắn trỗi dậy, muốn thêu dệt nên một
cái “thân thế” tốt cho Thuần Hoa?
Nhưng rất nhanh, nàng đã biết chính mình nghĩ nhiều rồi.
Thành ca cười tủm tỉm nói: “Trong lúc tình cờ ngươi tìm được mấy viên cứt
chó, ăn vào thì liên tục khen ngon, không chỉ lấp đầy bụng, còn thần kỳ đả
thông khiếu huyệt, tiến vào con đường tu luyện…”
Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện tức giận đến cả người phát run.
Trước đây đều là hắn dùng lời nói pha trò hài hước để bấm tay tính toán cho
người khác, sau đó hưởng thụ sự kinh sợ của họ, dáng vẻ sợ mất hồn mất vía.
Giống như năm đó hắn gặp mặt đám đệ tử hết sức chân thành của Phi Tiên môn,
vài câu nói dối đã đùa giỡn bọn họ trong lòng bàn tay.
Cho bọn họ hy vọng, rồi lại khiến bọn họ tuyệt vọng.
Khi dẫn bọn họ vào mai phục, hắn mang vẻ mặt giễu cợt tươi cười nghe đám đệ
tử đó lên án trong máu và nước mắt.
Cuối cùng bói một quẻ kỳ quái, làm cho hàng chục người trong số bọn họ tứ chi
gãy rời tay tại chổ, tiên lực tiêu tán, khí hải nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Mà hiện tại, đến lượt hắn nhận lấy tất cả những chuyện này.
So với thời điểm đó… thì lại càng không phân rõ phải trái, càng thêm uất ức.
Mười ngón tay của hắn đều đã rơi ra theo lời nói của Thành ca.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn duy trì hình dạng là một ông lão, mắt thường vẫn có thể
thấy được trở nên càng thêm lụi bại mất tinh thần.
“Đủ rồi!”
Hắn run rẩy vươn cánh tay đã mất hết các ngón tay, run cầm cập chỉ vào Thành
ca.
“Đủ rồi, dù sao lão hủ cũng đường đường là Tiên Đế, ngươi hà tất phải dùng lời
lẽ cay nghiệt ác độc như thế…”
Cay nghiệt?
Mới nhiêu đây đã chịu không nổi rồi?
Tuy rằng năm đó khi Phi Tiên môn bị tiên giới đuổi giết, Thành ca không có
mặt.
Nhưng dựa theo sự phẫn nộ không cam lòng của mọi người khi nhắc tới bốn
chữ Thuần Hoa Tiên Đế này, hắn cũng có thể đoán được lúc ấy bọn họ đã trải
qua những chuyện gì.
Cho nên, làm sao sẽ có cái gì cay nghiệt?
Vĩnh viễn cũng chê không đủ nhỉ?
Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt, làm tổn hại Tiên Đế cao cao tại thượng này.
“Ngươi và chó hoang đánh một trận đại chiến, rốt cuộc cũng thành công cướp
đoạt ổ chó, chiếm được động phủ đầu tiên thuộc về chính mình.”
“Một trận chiến này làm của tên tuổi của ngươi trở nên nổi tiếng, uy danh lan
xa!”
“Dân gian thậm chí còn truyền ra câu ca dao: Thuần Hoa Thuần Hoa, ăn phân
lớn lên…”
Thương Long Nữ Đế ở trong góc tối đã cười đến mức quay cuồng cả đầu óc
luôn rồi.
Còn Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện, khí hải đột nhiên giống như một quả
bóng cao su bị xì hơi, tiên lực xung quanh cả người tiêu tán đi.
Theo một câu rồi lại một câu bói toán “ứng nghiệm”, cái giá mà hắn phải trả
càng lúc càng lớn.
Nếu đổi thành một kẻ Chuẩn Đế, bị “đoán trúng” nhiều lần như vậy thì đã chết
từ lâu rồi.
Bây giờ hắn vẫn còn sống, nhưng mà so với chết cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thành ca thờ ơ nhìn tình trạng bi thảm của hắn, trong mắt không có một chút
đồng cảm nào.
Mà là tiếp tục tăng cường nỗ lực.
“Ca tiếp tục có lòng tốt giúp ngươi tính toán, vừa rồi tính đến đâu rồi.”
“Ồ đúng rồi, ngươi đoạt được động phủ, sau đó còn thu môn đồ ở khắp nơi, khai
tông lập phái.”
“Sau một thời gian, dưới sự nỗ lực của ngươi, “Nhặt Phân” tông phát triển
không ngừng, khắp nơi trên giang hồ đều lưu truyền truyền thuyết ngươi ăn
phân.”
“Nhưng mà điều tốt đẹp chẳng tồn tại mãi, có một lần đại đệ tử của ngươi phát
hiện ra một cục phân chó hiếm lạ, lòng tham của ngươi trỗi dậy, vậy mà lại
xuống tay cướp đoạt.”
“Bảo vật đang ở phía trước, hai bên ra tay đánh nhau, rất nhanh tất cả các môn
nhân của “Nhặt Phân” tông đều bị cuốn vào trong đó.”
“Ngươi thi triển thần uy, vì đại nghĩa không quản người thân, giết chết toàn bộ
đệ tử của chính mình.”
“Còn ngươi vẻn vẹn chỉ bị cắt mất một chút bộ phận quan trọng - từ đây trở
thành một thái giám.”
“Một trận chiến này, cũng đã xác lập địa vị đặc biệt của ngươi ở tu luyện giới.”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Mau câm miệng cho ta!”
Thuần Hoa Tiên Đế đã không còn hình người, mồ hôi cả người đổ như mưa,
từng dòng nước mủ đục ngầu chảy ra từ khắp người, mùi hôi nồng nặc.
Toàn bộ các ngón tay của hắn cũng đã bị khô héo từ sớm.
Trên thực tế, Thuần Hoa Tiên Đế đã từng có tông môn.
Sở dĩ sau này lại một thân một mình, cũng xác thực là có nguyên nhân đặc biệt.
Đương nhiên, khẳng định không phải là phiên bản vô lý như Khương Thành
nói.
Thành ca cũng không thể không cảm khái, Tiên Đế thật sự là có khả năng chịu
đựng thật đấy, đã như vậy rồi mà còn chưa chết.
May mắn, chữ trên tờ giấy lúc trước kia thật sự là quá nhiều, bột bạc đến bây
giờ vẫn còn lại hơn phân nửa.
Đủ để giết chết triệt để lão già chết tiệt này.
Không chỉ bởi vì mối thù của Phi Tiên,ôn.
Còn bởi vì trước đó kẻ này đã bói ra quá nhiều quá khứ của bản thân, không thể
để hắn tiếp tục sống.
“Hôm nay ca có thời gian rảnh, giúp ngươi bói nhiều một chút…”
Hắn vẫn đang bấm tay niệm thần chú, tuy rằng việc này căn bản không có kết
cấu gì.
“Từ đó ngươi trở nên cô độc, lưu lạc ở tu luyện giới.”
“Dưới sự hỗ trợ của số mệnh cuồn cuộn ngất trời, một ngày nào đó ngươi có
được một quyển bí tịch tu luyện mạnh nhất của vực giới ở trong một ngôi mộ!”
“Chỉ cần tu luyện đến khi thần công đại thành, liền có thể phi thăng thành tiên,
thật sự là vận khí bùng nổ!”
Đây mà còn gọi là số mệnh cuồn cuộn ngất trời?
Thương Long Nữ Đế đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng xem như đã hiểu rồi, mỗi lần Khương Thành nói bừa, lúc đầu thì nhìn có
vẻ là đang nói lời hay, nhưng sau đó đều sẽ chuyển tiếp đột ngột.
Quả nhiên, lần này cũng là như thế.
“Nhưng mà ngươi vô ý đụng phải cấm chế của cổ mộ, dẫn đến sự tấn công của
vô số cơ quan hố bẫy.”
“Nhưng mà vẫn còn may, ngươi thi triển thần uy, cuối cùng vẫn có thể sống sót
mang theo bí tịch chạy ra bên ngoài.”
“Nhưng những chấn động của trận chiến, đã dẫn đến một đàn người vượn ở gần
đó.”
“Với thực lực của ngươi, vốn dĩ để tiêu diệt bọn họ thì chỉ cần dùng một chút
công sức nhỏ, nhưng lúc trước vì để chạy khỏi cổ mộ, ngươi đã tiêu hao hết
nguyên khí.”
“Cuối cùng ngươi bị người vượn bắt giữ, vì để giữ mạng sống, không thể không
dâng ra phần mông quý giá của bản thân.”
“Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày không ngừng dâng phần mông kia lên, vậy
mà ngươi lại đả thông thần công trọng thứ nhất một cách bất ngờ!”
Khi hắn nói đến đây, cuối cùng Thuần Hoa Tiên Đế cũng rớt xuống từ vị trí
chúa tể của quy tắc bói toán.
Từ Tiên Đế biến về Chuẩn Đế.
Hơn nữa còn là Chuẩn Đế vô cùng suy yếu.
Giờ khắc này, tất cả tiên nhân của quy tắc bói toán trong sáu giới tu luyện, tất cả
đều có cảm ứng.
Đặc biệt là những Chuẩn Đế hậu kì, càng là kinh sợ và vui mừng khôn xiết.
Sự thoái vị của Tiên Đế, có nghĩa là cơ hội để thành Đế của bọn họ đã đến.
Trong lúc nhất thời, vô số tiên nhân và ma tu nghe thấy tin liền lập tức hành
động.
Còn ở bên kia, Thành ca còn đang tăng thêm sức mạnh.
“Đây thật đúng là kỳ tài ngút trời, đổi thành người khác nếu không có mấy năm
thì sẽ không làm được.”
“Rốt cuộc ngươi cũng phát hiện, đường tắt để tu luyện công pháp này chính là
‘dâng cái mông lên’.”
“Từ đây ngươi vì muốn tu luyện thần công, kết bạn khắp nơi chiến đấu hăng
hái, trải qua trăm trận chiến ngàn trận chiến vạn trận chiến triệu trận chiến…”
“Cuối cùng, mười vạn năm sau ngươi đã thành công phi thăng tiên giới!”
Rầm!
Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện da thịt đã sớm tiêu tan hết, chỉ còn sót lại bộ
xương khô, triệt để chết đi.
Bộ xương khô rơi lả tả trên mặt đất, sau đó bị nước biển vẩn đục ăn mòn, cuối
cùng đều biến thành bột.
“Xem như đã chết!”
Thành ca cũng gần như nói mệt rồi, cuối cùng thu thần thông lại.
“Nếu hắn còn không chết, ca cũng chỉ có thể tiếp tục nói đến chuyện tiên giới
của hắn, lúc đấy thì cứ phải gọi là xịn sò.”
Thương Linh nhìn thấy toàn bộ quá trình, rốt cuộc không nhịn được mà phỉ nhổ.
“Khiến một Tiên Đế chết theo cách này, ngươi cũng lợi hại quá đấy.”
Khương chưởng môn nhún vai: “Là hắn ép ta.”
Thương Linh cười khúc khích: “Nhưng mà phần tiên giới của hắn, lần sau
ngươi có thể kể cho ta nghe, đột nhiên ta rất muốn biết phần tiếp theo như nào.”