“Ting, ký chủ hồi sinh!”
Khi Thành ca hồi sinh lại lần nữa, hơn nữa còn lấy thân thể hình người xuất
hiện ở trước mắt, Thuần Hoa Tiên Đế suýt nữa đã ngã lộn nhào trên mặt đất.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Khương Thành bị giết chết, hắn còn phải hỗ
trợ bên kia, tiện thể tiêu diệt toàn bộ đại quân yêu tộc.
Nhưng vừa rồi vì để bói toán giết chết Thành ca, hắn đã phải trả giá thật lớn,
tình trạng cực kém.
Cho nên thu dọn một chút, dự định rút lui với công lao này.
“Ngươi, sao ngươi vẫn còn sống?”
“Vốn dĩ ta vẫn còn sống.”
Thành ca phất tay cũng lấy ra một cây bút và một tờ giấy.
“Ca chỉ là nhìn thấy ngươi vừa rồi mệt đến mức hộc máu, cho nên phối hợp
biểu diễn một chút với ngươi mà thôi.”
“Miễn cho ngươi bận rộn cả nửa ngày nhưng lại không làm ra cái gì, ngại ngùng
biết bao nhiêu?”
Thuần Hoa Tiên Đế lờ mờ.
“Chẳng lẽ ngươi cũng hiểu quy tắc bói toán?”
Hắn phát hiện sau khi tờ giấy trắng kia xuất hiện, vậy mà bản thân lại rơi vào
quy luật không gian một lần nữa.
Mà quy luật không gian lần này, không phải do bản thân hắn tạo ra.
“Ngươi không phải là Tiên Đế, tại sao lại có pháp cảnh?”
Hắn cảm nhận tỉ mỉ xung quanh, lại lắc đầu thật mạnh.
“Không, đây không phải pháp cảnh.”
“Rốt cuộc đây là cái gì?”
Thành ca cũng không biết đây là không gian gì, dù sao cũng là hệ thống tạo ra.
Hiện tại Thuần Hoa Tiên Đế không muốn chơi cùng hắn cũng không được.
“Nào đến đây, ngươi cũng nói một chữ, để ta cũng suy đoán cho ngươi.”
Nhìn thấy hắn cũng muốn chơi bói toán, đột nhiên Thuần Hoa Tiên Đế bình tĩnh
lại.
Tuy rằng tình trạng hiện tại của chính mình không tốt, nhưng chung quy vẫn là
Tiên Đế của quy tắc bói toán.
Làm thế nào để che giấu của bản thân, đề phòng bị người khác đo lường tính
toán, bản thân hắn chính là chuyên gia cấp bậc tổ sư gia.
Kẻ này muốn tính toán bản thân, quả thực chính là múa rìu qua mắt thợ.
Một kẻ lợn lành chữa thành lợn què, ngược lại hắn sẽ bị cắn trả.
Vậy bản thân lại có thêm được cơ hội tuyệt vời để giết hắn!
Là một “chuyên gia”, hắn vẫn là rất cẩn thận, sau khi tờ giấy trắng kia bày ra,
hắn chỉ nói một chữ.
“Một.”
Thành ca cạn lời: “Chỉ vậy thôi sao, cái lão già ngươi cũng xảo trá quá nhỉ?”
“Ha ha ha…”
Chữ để tính toán đã nói ra, Thuần Hoa Tiên Đế thả lỏng xuống.
Hắn vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, đắc ý cười nói: “Khương Thành, ngươi chơi
bói toán ở trước mặt lão hủ, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Tài nghệ này, lão hủ đã chịu khó mấy trăm triệu năm.”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là đích thân Cổ Đế, người nắm giữ quy tắc vận
mệnh đến, cũng không thể tính toán số mệnh qua lão hủ.”
“Ngươi đỉnh vậy á?” Thành ca tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đó là đương nhiên, nhất định phải biết hiểu được đạo lý thì có trước có sau,
mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực.”
“Chỗ thiếu sót lớn nhất của ngươi chính là những gì ngươi học quá hỗn tạp,
không thể chuyên tâm vào một môn.”
Thuần Hoa Tiên Đế cố ý thở dài một hơi, giả vờ tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, ngay
từ đầu ngươi đã đứng ở phía đối lập với Tiên giới, nếu không lão hủ cũng thật
sự muốn nâng cốc tâm sự với ngươi…”
Hắn cứ nói cứ nói, đột nhiên ngậm miệng lại, ý thức được dường như có chỗ
nào không đúng.
Lập tức nhìn sang tờ giấy trắng kia với vẻ mặt sửng sốt.
Theo đạo lý, sau khi hắn nói ra chữ “một”, thì cây bút đó nên chuyển động.
Nhưng hiện tại cây bút đó vậy mà còn treo lơ lững ở giữa không trung, vẫn
chưa viết ra một chữ nào.
“Ngươi đã làm gì?”
“Ôi, ngươi cuối cùng cũng phát hiện rồi.”
Thành ca nhún vai, sau đó búng tay một cái.
Cây bút trong hư không kia cuối cùng mới tự mình chuyển động.
Đầu tiên viết một chữ một.
Thuần Hoa Tiên Đế vừa mới thả lỏng một chút, sau đó quai hàm đã không thể
khép lại được.
Chỉ thấy tờ giấy kia vậy mà lại bắt đầu mở rộng lan ra xung quanh.
Từ kích thước chỉ bằng hai bàn tay, trở nên dài và rộng khoảng mấy trượng.
Chữ một kia cũng trở nên cực kỳ dài.
Hơn nữa cây bút kia căn bản là không dừng lại, vẫn tiếp tục viết “Ha ha ha ha
ha Khương Thành ngươi chơi bói toán ở trước mặt lão hủ chẳng phải là tự tìm
đường chết…”
Mỗi một chữ đều to như cái đấu.
Hự!
Thuần Hoa Tiên Đế suýt nữa lại nôn ra một ngụm máu.
Những lời nói lúc sau cũng tính vào?
Làm sao có thể như vậy?
Cây bút đó xoẹt xoẹt xoẹt viết vô cùng nhanh, viết mãi cho đến “nếu không lão
hủ cũng thật sự muốn nâng cốc tâm sự với ngươi, ngươi đã làm cái gì”, lúc này
rốt cuộc mới chịu dừng lại.
Lúc này, tờ giấy trắng kia đã viết đầy một đoạn lớn, gần như không còn thừa
chỗ trống.
Thuần Hoa Tiên Đế tỏ vẻ tuyệt vọng.
Một “chuyên gia” như hắn đã bói mệnh cả một đời, cũng chưa từng nhìn thấy
hành động như này bao giờ.
Hắn làm kiểu gì vậy trời?
“Còn có thể như vậy ư? Ngươi làm như vậy cũng coi như là đoán chữ sao?”
Hắn đã có chút nghi ngờ nhân sinh.
Đoán một lần như thế này, đã có thể bắt kịp hắn đoán mấy trăm lần lúc trước
nhỉ?
Thành ca xấu hổ vò vò đầu, cười gượng một tiếng: “Cái đó, giấy của ta rất lớn,
mực nước của bút cũng rất nhiều, biết nhiều khổ nhiều thôi.”
“Phụt ha ha ha ha…”
Thương Long Nữ Đế ở trong góc tối không có thân thể, nếu không cũng đã cười
bể bụng.
“Ngươi muốn chọc hắn tức chết sao?”
“Sao mà ngươi làm được vậy?”
Thành ca ngạo nghễ nói: “Phong độ của ca tốt hơn hắn, điểm này ngươi không
thể không thừa nhận.”
Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện suýt nữa đã tức giận đến mức muốn xông
lên đi bóp chết hắn, chỉ đáng tiếc ở bên trong không gian thần bí này làm không
được.
Biết nhiều khổ nhiều cái đầu ngươi!
Ngươi cũng quá đê tiện vô sỉ rồi đấy?
Làm gì có ai chơi giống như ngươi?
Mà lúc này, Thành ca cũng bắt đầu đoán mệnh cho hắn.
“Ca bấm tay tính toán…”
Vừa nói ra những lời này, vẻ mặt của Thuần Hoa Tiên Đế trở nên sợ hãi, thay
đổi phong cách khôi hài góp vui thường ngày, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng hắn xem thường trình độ bói toán của Khương Thành, nhưng vừa rồi
giấy bút viết chữ đã vượt khỏi lẽ thường, hắn không thể không cẩn thận dè dặt.
Thu khí tức của cả người lại, che giấu thiên cơ, cố gắng giữ cho bản thân không
bị tính đến.
Nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy, Thành ca vui vẻ.
Hắn giả vờ xoa xoa các ngón tay, kỳ thật cũng chưa tính ra cái gì.
Chỉ có thể thuận miệng nói một câu.
“Khụ, khi ngươi mới ra đời đã ba hoa chích chòe, điềm lành xuất hiện nhiều lần,
chúc mừng ngươi đã khắc chết cả nhà.”
Vừa nói ra câu này, vốn dĩ Thuần Hoa Tiên Đế ở phía đối diện còn đang bày thế
trận chờ quân địch, trong mắt chợt lóe lên lửa giận rồi biến mất.
“Khương Thành, ngươi dù sao cũng là một tiên nhân, cần gì phải nói ra những
từ ngữ thô bỉ như thế?”
“Không khỏi quá mất danh tiếng!”
“Lúc trước bổn đế đã xem trọng ngươi rồi.”
Tuy rằng tức giận, nhưng hắn cũng có thể yên tâm.
Dù sao thì lúc hắn sinh ra cũng không hề khắc chết cả nhà, vừa rồi Thành ca
cũng chỉ là nói xằng nói bậy mà thôi, không có chút nào liên quan với cái gọi là
bói toán.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
Một đoạn ngón út vô cớ rơi xuống, không hề có máu, cũng không có đau đớn.
Nhưng lại khiến cho số mệnh của hắn bị nhiễm phải một vật thần bí chẳng lành.
Hắn giống như thật sự bị đoán trúng, cho nên phải trả giá!
“Không!”
“Chuyện này không thể nào!”
Lần này Thuần Hoa Tiên Đế đã hoàn toàn thất thố.
“Ngươi đoán sai rồi, không nên thành như vầy!”
Lúc trước khi hắn bói cho Khương Thành, dù sao cũng là đoán đúng.
Mà lần này, đã đoán cái gì?
Nói thật, Thành ca cũng không thể giải thích cho hắn.
Chỉ có thể nói đây là năng lực của hệ thống, chỉ mượn hình thức bên ngoài là
bói toán, trên thực tế rất có thể là thủ đoạn khác.
Hoặc là cấp độ của quy tắc bói toán bên phía hệ thống cao hơn nhiều so với
Thuần Hoa Tiên Đế, cho dù là tùy tiện bói loạn cũng có thể cưỡng chế ứng
nghiệm.
Dù sao bất kể là nguyên nhân gì, dùng tốt là được.
Hắn đã nhìn ra, kế hoạch lần này của hệ thống không phải là bá đạo bình
thường.
Từ việc giấy phóng to bút viết nhiều hơn khi nãy, đến bây giờ tùy tiện bói cũng
có thể ứng nghiệm, cả quá trình lộ ra một dòng ta chính là không nói đạo lý,
chính là muốn chơi xấu, muốn dập tắt khí thế của ngươi.
Rõ là tích cực!
Sao Thành ca có thể khiến cho hệ thống đáng yêu thất vọng chứ?