Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 505




Đơn giản như vậy thôi sao?

Phẩm chất tiên hồn của Khương chưởng môn đã quá cao rồi, chỉ cần đứng im ở

đó thôi, phạm vi mười mét vuông xung quanh hắn đều gió yên biển lặng.

Liệt Hồn Phong xung quanh đó đều bị chặn lại.

Hắn chẳng cần phải làm gì, chỉ lần là “một chiếc ô che nắng lớn”, ngăn chặn

mấy ngọn gió gì gì kia là được rồi.

Với Thành ca mà nói, đến cả một ngón tay cũng chẳng phải động đậy.

Hắn rất vui vẻ.

“Được thôi được thôi!”

Nghe được câu trả lời của hắn, Lý Tuấn Lãng vui mừng khôn xiết, vội vàng

chắp tay cúi người.

“Đa ta tiền bối, đa tạ tiền bối!”

Hắn vẫn cực kỳ lịch sự.

“Ta biết tiền bối là một người vừa tốt lại vừa chân thành, nhiệt tình mà!”

Tiện tay phát thêm cái thẻ người tốt, giờ hắn mới mừng rỡ tới gần phạm vi ba

mét xung quanh Thành ca.

“Ha ha ha…”

Thành ca vờ vịt vuốt bộ rât không tồn tại kia: “Đám tiên nhân như ta đã tu luyện

đến cảnh giới cao như vậy, chẳng phải đều là vì tạo phúc cho thiên hạ, giúp đỡ

kẻ yếu sao?”

Lời này của hắn mà bị người khác nghe được, chỉ sợ lại âm thầm oán trách rồi.

Cả tiên giới, kẻ “tàn bạo” nhất bây giờ không phải là ngươi thì còn là ai nữa?

Đám Tiên Vương mà ngươi giết chắc phải xếp thành mấy đoàn cao thủ ấy chứ.

Lý Tuấn Lãng liên tục gật đầu, cho là đương nhiên: “Tiền bối nói hay lắm, lúc

ta ở tông môn cũng không hề quên việc quan tâm các sư đệ sư muội bất cứ lúc

nào đấy.”

Trong lòng Thành ca thầm nghĩ, quan tâm gì chứ, hình như sư muội ngươi còn

cao hơn ngươi cả một tiểu cảnh giới đó.

Lúc này, Lý Tuấn Lãng liên tục vẫy tay với Chúc Thanh Liên.

“Sư muội, sao ngươi còn chưa qua đây thế!”

“Tiền bối ở đây cái là không còn chút Liệt Hồn Phong nào luôn, thật sự rất an

nhàn!”

Bây giờ đến cả ý nghĩ muốn chết, Chúc Thanh Liên đều đã có cả rồi.

Bảo nàng tới bên người một kẻ lớn mặt ư, nàng cảm thấy cực kỳ bất ai.

Giống hệt như một con thỏ đang ở cạnh một con hổ vậy, quá nguy hiểm.

Nhưng mà ở trước mặt Thành ca, nàng cũng không dám từ chối, đấy chẳng phải

là không nể mặt vị tiền bối này à?

Nàng chỉ đành dè dặt, cẩn thận từng li từng tí đứng ở mép biên giới phạm vi

mười mét, cố gắng cách xa hắn một chút.

Thuận miệng nói luôn tiếng cảm ơn.

“Sư muộn, ngươi đứng xa như vậy làm gì?”

Lý Tuấn Lãng lại gộ.

“Qua đây qua đây, đừng gần Khương tiền bối một chút mới an toàn hơn!”

Chúc Thanh Liên thật sự muốn nhét giẻ vào mồm hắn, cứ thế này thì cho dù có

mười cái mạng cũng không đủ để cho hắn chơi đâu.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thành ca, nàng không dám “phản kháng”, chỉ

đành bước đến bên cạnh Lý Tuấn Lãng với tâm trạng muốn chết ngay lập tức.

Thành ca hỏi một câu: “Cứ đi thẳng lên, đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, càng lên cao, đại đạo Tiên âm càng rõ ràng, mức độ nâng

cấp tiên hồn càng lớn!”

Lý Tuấn Lãng liên tục gật đầu, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Tiền bối, thực lực của

ngươi mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy, sau mà lại không rõ điều này chứ?”

“À, trước đó ta cứ mãi bế quan trị thương, gần đây mới xuất quan chưa được

bao lâu, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến đại đạo Tiên âm đó.”

Thành ca cười nói: “Cũng may mà gặp phải mấy người hiểu biết về tiên giới

như các ngươi, nếu không có khi lại đi lạc rồi ấy chứ.”

Cái danh “hiểu biết” này khiến Lý Tuấn Lãng cực kỳ hưởng thụ, lập tức vô

cùng đắc ý vỗ ngực đảm bảo: “Tiền bối cứ yêu tâm, ngươi tìm đúng người rồi,

có ta ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì!”

Chúc Thanh Liên đã có thể xác định được rồi, chắc chắn cái tên Khương tiền

bối này là một kẻ tâm ý khó dò!

Một kẻ thực lực mạnh như vậy, ít nhất cũng phải sống đến mấy nghìn vạn năm

ấy chữ?

Sao mà người như này có thể không hiểu đại đạo Tiên âm là gì cơ chứ?

Lừa ai hả?

Chắc chắn là nói dối rồi,

Vậy vì sao hắn phải nói dối chứ?

Chắc chắn là có ý đồ gì khác!

Mặc dù nàng không nghĩ ra được Thành ca có ý đồ gì với bọn họ, nhưng cũng

không thể không đề phòng.

Lý Tuấn Lãng không hề hiểu được nỗi lo của nàng, vẫn còn đang khoe khoang

kia kìa.

“Sư muội, không ngờ đúng không? Ta đã dạy các ngươi từ lâu rồi mà, khi ra

khỏi sơn môn, lúc gặp phải khó khăn thì đừng có nhăn nhó.”

“Lúc nên nhờ đến sự giúp đỡ của cao thủ thì cứ nhớ, sẽ có người tốt mà.”

“Nếu không thì hôm nay chúng ta đã bỏ lỡ vị tiền bối tốt bụng này rồi đúng

không?”

“Các ngươi cứ mãi không chịu nghe theo ta!”

Chúc Thanh Liên suýt thì bị hắn làm cho tức đến bật cười.

Nàng đã ra ngoài tích lũy kinh nghiệm biết bao nhiêu lần, nàng gặp không ít

loại người tâm tư khó dò như tiền bối này rồi.

“Giúp người vì vui” cái gì chứ, tất cả đều là giả dối hết.

Nàng chỉ đành truyền âm với Lý Tuấn Lãng: “Sư huynh nhất định phải cẩn

thận, tên họ Khương này tốt bụng như vậy, chắc chắn có gì khuất tất…”

“Sao sư muội lại nói như vậy chứ?”

Lý Tuấn Lãng hoàn toàn chẳng thèm truyền âm, trực tiếp bô bô nói thẳng ra

miệng.

“Khuất tất gì chứ?”

“Tiền bối tên Tuấn Soái, ta tên Tuấn Lãng, hắn thấy ta rất có duyên không được

sao?”

Thành ca cố ý nhìn Chúc Thành Liên bằng một ánh mắt thâm sâu, nhìn đến mức

khiến nàng chột dạ, sợ hãi đến toát cả mồ hôi.

Rồi lúc này mới cười ha ha với Lý Tuấn Lãng: “Đúng vậy, hai người các ngươi

vừa gặp đã như quen biết từ lâu, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau mà!”

“Đúng vậy đúng vậy…”

Cứ như vậy, một nhóm kỳ lạ gồm ba người không ngừng tiến lên cao.

Mặc dù Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên không nghe rõ Tiên âm bằng hắn,

nhưng mà không ngừng lên cao, tốc độ thăng cấp tiên hồn của hai người cũng

càng ngày càng nhanh.

Rất nhanh, đã đột phá cả một tiểu cảnh giới.

Cơ mà không hề giống như những gì Thương Linh nói, tiên hồn chạm đến khí

tức vết tích của đại đạo.

Nghĩ kỹ lại cũng phải, nếu như dễ dàng như vậy thì chẳng phải ai ai cũng đều

làm được sao.

Liệt Hồn Phong ở bên ngoài, từ cơn gió nhè nhẹ bàn đầu dần chuyển thành gió

thoang thoảng.

Nếu như lúc này mà rời khỏi “chiếc ô bảo vệ” là Thành ca thì e rằng hai người

sẽ lập tức bị thổi đến mức khó mà đứng vững được.

Đáng lẽ ra, với thực lực Tiên Tôn tam phẩm ngũ phẩm thì không thể đạt đến độ

cao này được.

Thực tế thì Tiên Tôn cửu phẩm muốn tới được nơi này cũng phải tốn không ít

công sức.

Hoặc là bọn họ sẽ bị Liệt Hồn Phong thổi bay tứ tán, cả đường chỉ có thể gian

nan mà bò lên phía trên.

Chứ không phải giống như Thành ca, cứ đứng thẳng mà lên thôi.

“Tiền bối, ở đây đã là cực hạn của cảnh giới Tiên Tôn bọn ta rồi.”

“Đa tạ người một đường chiếu cố, bọn ta cũng không thể biết ngại mà tiếp tục

liên lụy…”

Vì để thoát thân, Chúc Thanh Liên cẩn thận chối từ: “Ngươi xem liệu có thể để

bọn ta ở chỗ này không, sau đó ngươi tiếp tục lên cao hơn?”

Nàng không dám tiếp tục lên cao hơn nữa.

Nhớ đâu sau đó người này đột nhiên không bảo vệ bọn họ nữa thì sao…

Nếu như hai huynh muội nàng dừng lại ở khu vực của Tiên Vương thì e rằng

Liệt Hồn Phong mới thổi một cái, hai người đã rớt xuống rồi.

“Mệt gì đâu, ta cảm thấy vẫn ổn lắm.”

Thành ca quay đầu nhìn Lý Tuấn Lãng: “Ngươi thì sao, cũng định dừng lại ở

đây ư?”

Nghe hắn nói như vậy, Lý Tuấn Lãng vui mừng khôn xiết.

“Vậy thì… nếu như tiền bối không phiền, đồng ý tiếp tục dẫn dắt, vậy thì tốt

quá rồi!”

Thành ca gật đầu.

Mà ở bên kia, bước chân của Chúc Thanh Liên như nặng ngàn cân.

Mặc dù càng lên cao, tiên hồn của bọn họ càng đạt được nhiều lợi ích, nhưng

điều này chẳng khác gì đang đi trên lưỡi đao hết, bọn họ không thể nắm giữ

được chuyện sống chết của bản thân.

Nhưng mà Lý Tuấn Lãng cứ khăng khăng “nhắc nhở” nàng.

“Sư muội, đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó, nhất định đừng bỏ qua.”

“Bỏ qua rồi là hối hận cả một đời đó!”

Hối hận cái đầu ngươi!

Việc hối hận nhất của ta đó là vừa lên trên tầng mây đã gặp phải ngươi mà

không chịu quay đầu chạy luôn.

Nếu như không có Thành ca ở đây, chắc chắn nàng đã đánh chết tên sư huynh

này rồi.

Cứ như vậy, ba người lại tiếp tục lên cao.

Rất nhanh, bọn họ đã đạt tới độ cao mà chỉ có Tiên Vương mới dừng chân

được, nơi đây đã dần dần có gió vù vù rồi.

Nhưng mà, chiếc ô bảo vệ là Thành ca vẫn vững chắc hệt như một tảng đá, hoàn

toàn ngăn cách Liệt Hồn Phong ở bên ngoài phạm vi mười mét