Càng bay lên cao, Thành ca càng thấy hoang mang.
“Sao mà trên đường không gặp được ai khác vậy nhỉ?”
Lý Tuấn Lãng cũng tò mò nói: “Tiền bối rất muốn nhìn thấy người khác sao?”
Khương chưởng môn còn đang hy vọng có thể nhìn thấy mấy đệ tử hoặc
Thương Long, sau đó còn thuận tay dẫn họ theo luôn ấy.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, quả thật cơ hội gặp được này quá mờ mịt.
Cả thượng tiên giới bây giờ đều được bao phủ bởi ánh mây đại đạo này, vậy thì
phạm vi rộng lớn tới mức nào chứ, quả thật không thể tưởng tượng ra nổi.
“Đúng vậy, là một tiên nhân “giúp người vì vui”, ta cũng muốn giúp đỡ người
khác nữa mà.”
“Ha ha ha, tiền bối thật là hình mẫu của ta đó.”
“Quá khen quá khen…”
Đối thoại giữa hai người này khiến Chúc Thanh Liên bất lực mà phỉ nhổ.
Nàng không thèm tin có người nhiệt tình tốt bụng như này đâu.
Chỉ đáng tiếc là nàng có lo lắng hơn đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Ba người đi lên cao, họ nhanh chóng gặp được những người khác.
Phía xa xa, bọn họ có thể nhìn thấy những quỷ tu khi đang khó khăn bò lên cao
trong tiếng gió thét gào.
Đến cả Lý Tuấn Lãng cũng cảm nhận được mùi tử khí rõ ràng, thế là mới hỏi
Thành ca một tiếng.
“Tiền bối, hình như đây là quỷ tu của tử giới, ngươi có tính dẫn dắt bọn họ
không?”
Khương chưởng môn nheo mắt nhìn những người mà bản thân không quen biết
khi, thế là tiện miệng nói: “Sao cũng được.”
“Không hổ danh là tiền bối, lòng dạ rộng lớn, không hề có thành kiến gì!”
Lý Tuấn Lãng vừa khen ngợi xong đã vẫy hai tay, hét lớn gọi đám quỷ tu ở
xung quanh đó.
“Đạo hữu!”
“Các vị đạo hữu của tử giới, mau tới chỗ bọn ta đi!”
“Vị tiền bối này của bọn ta có thể dẫn theo cái ngươi theo…”
Đám quỷ tu quay đầu nhìn, vậy mà là một Tiên Tôn.
Thế mà cũng dám làm phiền mình ư?
Không muốn sống nữa hả?
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy được cấp bậc tiên hồn rõ ràng đã vượt qua cả
Tiên Vương kia của Thành ca, bọn họ đều bị dọa đến biến sắc.
Đậu mè!
Chuẩn Đế!
Hắn không lên tiếng, vắt chân lên cổ mà chạy.
Hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả thỏ!
Tiên thể của Thành ca là Tiên Ma Đồng Thể, tiên hồn nửa ma nửa tiên, đương
nhiên hắn liếc nhìn hai Tiên Tôn cũng như là hai lão đại của tiên giới vậy.
Cho dù là gặp phải Chuẩn Đế của tử giới, hắn cũng không dám tiếp cận.
Huống chi đó là bên phía tiên giới.
Đương nhiên Thành ca cũng chẳng buồn đuổi theo, hắn cũng đâu tới đây để
thanh lý môn hộ.
Nhìn thấy Quỷ Vương kia tay chân loạn xạ bỏ chạy mất dạng, Lý Tuấn Lãng
như chết lặng.
“Sao hắn lại chạy thế?”
“Rõ ràng chúng ta sẵn lòng dẫn theo hắn, chuyện tốt như vậy mà!”
Ý tốt như vậy mà người khác không nhận, Lý Tuấn Lãng có hơi thất vọng.
Thành ca nhún nhún vai: “Có lẽ bởi vì chúng ta quá đẹp trai, hắn tự ti mặc cảm
nên không dám đứng cùng một chỗ với chúng ta đó.”
“Ha ha ha đúng đúng, chắc chắn là như vậy.”
Lý Tấn Lãng lập tức hiểu ra, không khỏi tự luyến mà vuốt vuốt mái tóc của bản
thân, lộ ra vầng trán vuông vức sáng bóng.
“Thật ra cũng ta cũng đâu có chê hắn xấu, là hắn quá nhạy cảm và mỏng manh
thôi.”
“Ai nói không phải cơ chứ?”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người này, Chúc Thanh Liên làm ra vẻ mặt táo
bón.
Vì sao tên Quỷ Vương kia chạy mất, lẽ nào trong lòng hai người thật sự không
biết sao?
Ba người lại tiếp tục lên trên cao, một lúc sau lại gặp phải mười mấy vị Ma
Vương ở phía xa xa.
Do là vị trí ngẫu nhiên nên rất khó gặp được người quen ở đây, việc hai huynh
muội Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên gặp được nhau cũng là một kỳ tích.
Bây giờ nhìn đám người đang thành một đội kia, Thành ca cũng không khỏi
kinh ngạc.
Lý Tuấn Lãng cũng dò hỏi: “Tiền bối, bọn họ nhiều người như thế, ngươi đồng
ý dẫn theo không?”
Thành ca thấy hắn lộ ra vẻ mong chờ, hẳn là do lúc bình thường ở tông môn
không được ra ngoài, cho nên bây giờ cứ nhìn thấy ai là cũng không kiềm chế
nổi sự nhiệt tình.
Thế là hắn gật đầu, thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của hắn.
“Được!”
Lý Tuấn Lãng vui mừng, đang định hét lên thì bị Chúc Thanh Liên hoảng sợ
ngăn lại.
“Đừng!”
“Bọn họ là ma tu, là kẻ thù đó!”
Quỷ tu của tử giới trước đó thì thôi đừng, cũng không có mâu thuẫn nhiều với
tiên giới lắm.
Cơ mà lần này là ma giới, mâu thuẫn với tiên giới như nước với lửa.
Nếu như không phải một mình rời khỏi đây cũng không sống sót nổi thì bây giờ
nàng đã chạy xa nơi này từ lâu rồi.
Chỉ là Lý Tuấn Lãng không hiểu nổi sự lo lắng của nàng.
“Sư muội, sao nàng lại nói như vậy?”
Hắn tỏ vẻ không vui nói: “Chúng ta không hề tham gia chiến tranh Tiên Ma,
cũng chẳng có hận thù gì với ma giới, việc gì phải quan tâm đến mâu thuẫn đó
chứ?”
“Ngươi không quan tâm, nhưng bọn họ quan tâm!”
Chúc Thanh Liên sắp điên rồi: “Một khi bị phát hiện, chúng ta chắc chắn sẽ
không sống sót nổi.”
Nói xong, nàng lại đề nghị Thành ca: “Tiền bối, có thể nhân lúc bọn họ còn
chưa phát hiện mà nhanh chóng rời khỏi nơi này được không…”
Thành ca không cho là như vậy, nhún vai: “Không cần đâu, ngươi không thấy
tiên hồn của ta mạnh hơn bọn họ sao?”
“Nhưng mà bọn họ nhiều người…”
Đây chỉ là thế giới tiên hồn, chỉ có tiên hồn, không hề có sức mạnh quy tắc.
Cùng lắm Chuẩn Đế cũng chỉ có một đòn sát thủ là lạc ấn quy tắc, nhưng lại
không thể phát huy ở đây được.
So với Ma Vương, thực lực này không hề chiếm ưu thế quá lớn.
Chúc Thanh Liên không tin hắn có thể lấy một địch mười mấy người.
“Yên tâm đi, ta có thể bảo vệ được mà!”
“Đúng vậy, Khương tiền bối đã nói là có thể bảo vệ được, sao mà sư muội
ngươi vẫn không chịu tin hắn thế?”
Lý Tuấn Lãng lại làm ra vẻ dạy dỗ sư muộn: “Nghi ngờ thực lực người khác là
việc cực kỳ bất lịch sự, ngươi không biết sao, đặc biệt là tiền bối là người có ơn
với chúng ta…”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, rốt cuộc những ma tu ở phía xa xa kia cũng
phát hiện ra bọn họ.
Nhìn thấy tiên hồn của Thành ca là “cấp bậc Chuẩn Đế” thì lập tức kinh ngạc,
nhe răng cười hớn hở.
“Xem ra có thể làm thịt được miếng mồi lớn rồi.”
“Các vị đồng đạo ma giới…”
Lý Tuấn Lãng ở bên kia cũng vẫy hai tay lên và hét: “Vị Khương tiền bối của
bọn ta đồng ý dẫn theo các ngươi, mau tới đây!”
Hắn vừa hét xong, đám ma tu đang nhe răng cười phía đối diện cũng sửng sốt.
Hành động quái gì thế này?
Nhìn thấy bọn ta có mười mấy ma tu, không những không chạy, còn chủ động
mời chào?
Lẽ nào có âm mưu gì chăng?
Có khi nào xung quanh đó có mấy Tiên Vương đang mai phục không?
Tên Ma Vương cửu phẩm cầm đầu lặng lẽ truyền âm: “Chia nhau ra dò xét, nhớ
phải cẩn thận đề phòng!”
Thế là 14 tên Ma Vương khác tản ra theo một trận hình đặc biệt, từng tên thăm
dò về phía xa xa kia.
Mà tất cả những thứ này đều hiện rõ mồn một trong mắt Thành ca, hắn chỉ lười
không thèm nói thôi.
Cấp bậc Tiên Vương Ma Vương này hắn đã xử lý quá nhiều rồi, chẳng còn cảm
giác gì nữa.
Mà khi nhìn thấy bọn họ không hề lập tức qua đây, Lý Tuấn Lãng lại cho rằng
giống hệt như trước đó, bị vẻ đẹp trai của Khương tiền bối và mình uy hiếp, bản
thân thấy tự ti nên mới ngại ngùng không dám đứng cùng một chỗ.
Hắn lập tức ưỡn ngực vỗ bộp bộp đảm bảo: “Mọi người yêu tâm đi, bọn ta sẽ
không vì quá đẹp trai mà kéo thấp hình tượng của các ngươi đâu.”
“Các ngươi cứ qua đây hết đi, tiên giới bọn ta hiếu khách lắm…”
Chúc Thanh Liên đã buông bỏ rồi.
Nàng tuyệt vọng.
Bây giờ chỉ muốn tố cáo với ông trời rằng, tại sao lại phái một đồng đội heo đến
hố chết bản thân nàng thế này.
Rõ ràng là có cơ hội sống sót hết lần này tới lần khác, vậy mà bị hắn từ chối
một cách hoàn mỹ, lần này cũng nhảy vào cái hố sâu nhất.
Đúng lúc này, đám Ma Vương phía đối diện nhanh chóng phát hiện ra, xung
quanh đó không hề có Tiên Vương nào cả.
Thế là cuối cùng cũng yên tâm mạnh dạn bao vây lại.
Bọn họ rất chuyên nghiệp hình thành một vòng vây không góc chết.