Vốn dĩ Chúc Thanh Liên cao hơn Lý Tuấn Lãng đến hai trọng, ý là hai tiểu cảnh
giới.
Hơn nữa kinh nghiệm mà nàng tích lũy được cũng phong phú hơn, hiểu nhiều
biết rộng.
Tình cảnh trong cái nháy mắt vừa nãy, mặc dù nàng không nhìn rõ, thậm chí
còn không biết đã xảy ra chuyện gì
Nhưng mà 15 tên Ma Vương kia đều chết hết rồi!
Bị “Khương tiền bối” kia giết sạch rồi!
Không hề chừa lại bất cứ tên nào!
Tại sao hai người các ngươi vẫn có thể hi hi ha ha, cứ như chuyện lớn kia không
hề xảy ra vậy hả?
Đó là 15 Ma Vương chứ không phải 15 Chân Tiên nhỏ nhoi, càng không phải là
15 con gà!
Có thể tự mình đi đến tận nơi này, ít nhất cũng phải là Ma Vương trên thất hay
bát phẩm.
Mà 15 Ma Vương kia, thực lực của tên nào tên nấy đều vượt qua sư tôn Trường
Hải Tiên Vương thần thông quảng đại của bản thân!
Ở Trường Hà phủ của bọn họ, nếu như có một Tiên Vương chết đi thì sẽ gây ra
một trận sóng to gió lớn.
Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả cục diện quyền lực hàng mười vạn năm của nơi
đó…
Bây giờ chuyện lớn gấp 15 lần đang xảy ra ngay trước mắt nàng, điều này lập
tức phá vỡ năng lực tiếp nhận của nảng.
Sao lại có thể làm được như vậy cơ chứ?
Nàng sắp bị dọa sợ đến ngốc luôn rồi.
Cho dù kẻ Thành ca tiêu diệt là Ma Vương, là kẻ thù,
Nhưng mà trong mắt của Chúc Thanh Liên, hắn còn nguy hiểm hơn mấy Ma
Vương kia nhiều.
Giết nhiều cao thủ như vậy mà vẫn có thể tươi cười trò chuyện như thường…
Người này còn tàn bạo đáng sợ hơn những gì bản thân tưởng tượng gấp vạn lần.
“Tiền, tiền, tiền bối… bọn, bọn họ…”
Hơi lạnh thấu xương từ toàn bộ tiên hồn xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng không
ngừng run lẩy bẩy, không nói được câu nào liền mạch hết.
Mà cái giây phút mở miệng ra nói chuyện kia, nàng lập tức hối hận.
Người ta đã cố ý không nhắc đến, rõ ràng là vì không muốn truyền ra ngoài, vậy
sao mà bản thân còn không biết điều mà cố ý truy hỏi?
Hẳn là bản thân nàng nên giả bộ không biết cái gì mới đúng chứ!
Bây giờ chẳng phải là tạo lý do để đối phương “giết người diệt khẩu” à?
Chẳng qua bây giờ nàng đã sụp đổ rồi, cản bản không thể kiểm soát được hành
động của bản thân nữa, rõ rất hối hận như vẫn cất lời trong vô thức.
“Hửm?”
Thành ca quay đầu lại, tỏ vẻ không hiểu nhìn nàng.
“Ngươi muốn hỏi cái gì cơ?”
Nhưng ở trong mắt Chúc Thanh Liên, đó lại là một lời cảnh cáo, là một điềm
báo “giết người diệt khẩu”.
Nàng sợ đến mức run lẩy bẩy co người lại, sắp khóc lên rồi.
“Không, không có gì…”
Lý Tuấn Lãng lập tức lo lắng đỡ lấy Chúc Thanh Liên.
“Sư muội, ngươi làm sao thế, lẽ nào bị bệnh ư?”
Chúc Thanh Liên im lặng lắc đầu.
Nàng định truyền âm nhắc nhở hắn, nhưng mà nghĩ lại cũng vô ích thôi, cuối
cùng chỉ đành một mình im lặng trong nỗi sợ hãi.
“Sư muội ngươi không sao chứ?”
Lý Tuấn Lãng ngại ngùng nhún vai với Thành ca: “Để Khương tiền bối chê
cười rồi, sư muội này của ta chưa từng trải đời, cho nên chắc là bị đã ma tu lúc
nãy dọa sợ rồi.”
Thành ca gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Sư muội bị dọa sợ thành thế này, Lý Tuấn Lãng cảm thấy rất mất mặt.
Vì để tránh việc Thành ca “hiểu nhầm” cả Tứ Hải tông đều là kẻ nhát gan, hắn
chỉ đánh miễn cưỡng cứu vãn lại tôn nghiêm.
“Thật ra bình thường ta luôn dạy dỗ các sư đệ sư muội rằng, gặp phải chuyện gì
thì cũng phải bình tĩnh, đừng hoảng sợ hô to gọi nhỏ!”
“Cứ như mấy đồng đạo ma giới lúc nãy ấy, họ chẳng hề có ác ý, sợ cái gì chứ?”
Thành ca giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Không hổ danh là ngươi!”
Mà ở bên kia, Chúc Thanh Liên đã đứng vững lại được lại bất lực mà phỉ nhổ.
Kệ vậy, cứ thế này đi…
Đao kề ngay cổ ấy mà, dù sao tính mạng của bản thân đã không còn nằm trong
tay nàng nữa rồi.
Ba người tiếp tục lên cao, sau đó lại không hề gặp thêm bất cứ Tiên Vương hay
Ma Vương nào cả.
Rất nhanh, bọn họ đã tới khu vực của Chuẩn Đế.
Liệt Hồn Phong ở nơi này đã là gió mạnh dữ dội mang theo âm thanh gào thét
như muốn xé rách tất cả.
Nhưng mà chiếc ô bảo vệ là Thành ca vẫn vững chắc hệt như ban đầu, ổn định
duy trì phạm vi mười mét an toàn.
Hai huynh muội ở trong đó thăng cấp càng ngày càng nhanh, không biết từ lúc
nào tiên hồn đã đột phá một tiểu cảnh giới rồi.
Với họ mà nói, đây chính là cơ duyên trời ban.
Chẳng qua là Thành ca rất bất lực.
Tới tận bây giờ mà hắn vẫn chẳng thấy tiên hồn xảy ra thay đổi gì hết.
Chẳng lẽ lần này bản thân lên đây là để culi cho hai “tấm chiếu mới trải” này
hả?
Đây không phải là việc là nhân vật chính phải làm mà?
Cứ bay rồi bay mãi, phía xa xa lại xuất hiện một bóng người.
Bóng người ấy lờ mờ, nhìn thì có vẻ không phải là hình dạng con người bình
thường.
Tới gần hơn một chút, không chỉ Chúc Thanh Liên mà ngay cả Lý Tuấn Lãng
cũng sợ đến nhảy dựng cả lên.
Vậy mà lại là một bộ xương vàng với đôi cánh ở trên lưng.
Mặc dù còn cách hẳn một đoạn, nhưng mà sức ép phát ra từ trên người bộ
xương kia đã vượt qua đám Ma Vương kia rồi.
Lý Tuấn Lãng nuốt một ngụm nước bọt, cũng hơi rụt rè: “Tiền bối, hình như đó
là một vị Chuẩn Đế của linh giới!”
“Đúng vậy.” Khương chưởng môn cong khóe miệng.
“Chúng ta dẫn theo hắn không?”
Đáng lẽ Chúc Thanh Liên – người quyết định sẽ không chửi bậy nữa, giờ đây
lại thật sự không nhịn được nữa mà khóc thét.
Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?
Đã biết người ta là một Chuẩn Đế mạnh mẽ rồi mà còn muốn dẫn dắt cả người
ta?
Không nhìn thấy sức ép từ trên bộ xương kia sao, không hề thua kém gì vị
Khương tiền bối này đâu, người ta còn cần dẫn dắt nữa hả trời?
Hơn nữa, nhìn từ vẻ bề ngoài thì bộ xương khô này không dễ chọc vào đâu, có
lẽ còn tà môn và tàn bạo hơn đám Ma Vương kia nhiều.
Tranh thủ thời gian mà tránh đi, đừng nhảy múa trên lưỡi đao nữa mà…
Trong lòng nàng âm thầm cầu nguyện, nhưng đáng tiếc Thành ca không thèm
quan tâm đến tâm trạng của nàng.
“Vậy ngươi hét gọi hắn đi!”
Lý Tuấn Lãng nhận lệnh, hệt như một phu xe nhiệt tình vẫy hai tay đón khách
vậy.
“Vị tiền bối linh giới kia ơi, Khương tiền bối của bọn ta đồng ý dẫn ngươi theo
cùng, mau tới đây!”
Khô Lâu Chuẩn Đế phía xa xa liếc mắt nhìn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bay
về phía bên này.
Ánh vàng như sao băng kia va chạm với Liệt Hồn Phong gào thét tóe ra từng tia
lửa li ti.
Sức mạnh này khiến lòng Chúc Thanh Liên càng nặng trĩu hơn.
Mạnh quá, hơn nữa nhìn có vẻ kẻ mới đến này cũng chẳng thân thiện gì.
Có khi tiếng hét vừa nãy đã khiến vị Chuẩn Đế này tức giận ấy chứ!
Nhưng mà nàng và Lý Tuấn Lãng chưa kịp phản ứng thì kẻ kia đã phanh gấp
lại, dừng trước mặt Thành ca.
“Khương chưởng môn!”
Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật sự là ngươi ư?”
“Ta gặp được ngươi rồi, Kim Dực của Vạn Cốt vực bái kiến Khương chưởng
môn!”
Nói nói, vị Chuẩn Đế mạnh mẽ kia khom lưng, đôi cánh màu tím lập tức thu lại
vào bên trong.
“Thật sự trùng hợp, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây!”
Thành ca đỡ lấy hắn, Vạn Cốt vực có ba vị Cốt Vương, thực lực đều khá mạnh.
Năm đó ba người này đều có thể vào trong họp.
Huống chi dáng vẻ kỳ lạ thế này, đương nhiên hắn nhận ra được.
“Ha ha ha, thế thì đồng nghĩa với việc ta và ngươi có duyên lắm đó!”
Kim Dực Chuẩn Đế cũng không hề khách khí, trực tiếp thu sức ép của bản thân
lại, đứng dưới chiếc ô bảo vệ của Thành ca.
Năm đó được ôm đùi lớn quen rồi, bây giờ hoàn toàn không hề có cảm giác đều
cùng là Chuẩn Đế.
“Đúng rồi, ta nhớ là, không phải Cốt tộc các ngươi tu thần hồn sao?”
Kim Dực vội vàng giải thích: “Ta là cốt linh, ở nơi này cũng thăng cấp được.”
Thành ca lại hỏi: “Thế hai vị đồng bạn Cốt Vương của ngươi đâu?”
“Bọn họ đều ổn, cũng đều đã trở thành Chuẩn Đế rồi, bây giờ đang ở linh giới,
chẳng qua là cơ duyên lần này khiến vị trí của mọi người tách ra hết rồi.”
Kim Dực Chuẩn Đế vui mừng đến mức cốt linh run cả lên.
“Ta vẫn luôn tin tưởng rằng ngươi vẫn còn ở trên đời này mà, không ngờ rằng
có thể gặp mặt ngươi ở đây…”
Hắn đang nói, rồi đột nhiên ngậm miệng lại.
“Đúng rồi, lẽ nào hai người này là đệ tử mới của ngươi sao?”