Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 507




Ánh mắt của Ma Vương dẫn đầu kia dừng lại trên người Khương Thành, suy

cho cùng đây cũng là một Chuẩn Đế.

Cho dù không thể thể hiện được ưu thế nghiền ép của lạc ấn quy tắc ở đây,

nhưng dù sao cảnh giới tiên hồn vẫn áp đảo đám Ma Vương kia.

Muốn xử lý được hắn thì vẫn phải tốn chút sức đấy, có khi không để ý còn trốn

thoát mất.

“Các ngươi… mới nãy vừa nói cái gì cơ?”

Hắn cười như không cười nói: “Mời bọn ta vào cùng ư?”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Lý Tuấn Lãng nhiệt tình mời gọi “vị khách” mới tới này.

“Các người còn ngây người ở ngoài đó làm gì, mau vào đây!”

“Vì tiền bối họ Khương này là người tốt, vui vẻ giúp đỡ những kẻ nhỏ bé yếu

đuối như chúng ta, nhất định đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Lời nói này khiến cho 15 tên Ma Vương đang sát khí đằng đằng kia lại sửng sốt.

Người tốt ư?

Cái từ này nghe sao mà xa lạ thế nhỉ?

Lại còn giúp đỡ kẻ yếu?

Bản thân ngươi chỉ là một Tiên Tôn nhỏ bé thì cũng thôi đi, ai cho ngươi cái thể

diện nói bọn ta cũng yếu đuối vậy?

“À, nói như vậy, các ngươi không phải là cùng một tông môn hả?”

“Đúng vậy, vị Khương tiền bối này chưa từng quen nhau, nhưng mà bọn ta vừa

gặp đã như quen biết từ lâu.”

Tên Ma Vương cửu phẩm cầm đầu kia cảm thấy thật hoang đường.

Tiên giới còn có người tốt thật sự sao?

Hắn nhìn chằm chằm vào Thành ca, nói đầy ẩn ý: “Cả người của Thánh cung

bọn ta đều có thể vào sao?”

Vừa dứt lời, Chúc Thanh Liên ở phía sau đã kinh ngạc hô lên.

“Thánh cung!”

“Không ngờ các ngươi lại là người của Thánh cung!”

Thánh cung cũng giống như Tiên Minh của tiên giới, là một tổ chức liên minh

của nhiều Ma môn đỉnh cao hàng đầu ma giới.

Thật ra chiến tranh Tiên Ma không có quan hệ gì với đa số các tiên nhân và ma

tu thấp kém.

Bình thường mọi người đều tu luyện trong tông môn của mình, ở thiên vực của

mình tích lũy kinh nghiệm.

Cho dù là một Tiên Tôn giống như Chúc Thanh Liên thì có lẽ cả đời này cũng

không ra khỏi thiên vực Nam Bộ rộng lớn, không được gặp ma tu lấy một lần.

Các vị sư tổ của tông môn cũng chưa từng giết ma tu, hoàn toàn không hề có

chút thù hận hay mâu thuẫn gì cả.

Cho nên những tiên nhân cảnh giới thấp hầu như không có cảm giác gì với

chiến tranh Tiên Ma hết.

Mà thù hận và vướng mắc trong cuộc chiến tranh Tiên Ma giữa hai giới liên tiếp

trong nhiều năm, chủ yếu là cuộc đối đầu giữa Thánh cung và Tiên Minh.

Không cần nghĩ cũng biết, ma tu của tổ chức này có thái độ gì với tiên nhân.

Nếu như là Ma Vương bình thường thì còn được, có lẽ nói vài lời hay ý đẹp, có

khi còn được tha.

Nhưng nếu gặp phải người của Thánh cung, vậy thì chắc chắn là chết không có

chỗ chôn rồi.

“Hầy, xem ra tiểu tiên nữ này biết bọn ta mất rồi.”

Tên Ma Vương ở bên phải khặc khặc cười lạnh.

Sợ hãi, kinh hoàng, đây mới là phản ứng bình thường khi tiên nhân gặp phải

bọn họ.

“Vậy hẳn là ngươi biết chúng ta muốn làm gì rồi chứ.”

“Thánh cung?”

Đương nhiên Lý Tuấn Lãng chưa từng nghe nói đến.

Nhưng mà dường như hắn chẳng lo lắng tẹo nào, ngược lại còn ai ủi Chúc

Thanh Liên: “Sư muội, ngươi sợ cái gì, bọn họ sẽ không ăn thịt người đâu.”

“Huống chi Tứ Hải tông của chúng ta không hề gia nhập Tiên Minh, không hề

có chút mâu thuẫn nào với ma tu của Thánh cung hết, không phải lo lắng đâu!”

“Chư vị tiền bối, ta nói có đúng không?”

Đám ma tu nghe được cầu câu hỏi của hắn thì lập tức gần như không nói lên lời.

Đây là kẻ nào vậy trời?

“Ăn thịt người ư?”

Một Ma Vương trong số đó nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Nói vậy thì cũng không đúng lắm đâu…”

“Được rồi được rồi!”

“Thành ca không kiên nhẫn cắt ngang bầu không khí làm màu của tên Ma

Vương kia.

“Ngươi có thể quan tâm đến nhân vật chính chút được không hả?”

“Không thấy là là người có cảnh giới cao nhất ở đây sao hả?”

“Ta có một câu hỏi muốn hỏi các ngươi.”

Đám ma tu liếc nhìn nha, thật sự như nhìn thấy quỷ vậy.

Thánh cung của bọn họ đã ra tay nhiều lần như vậy, giết biết bao tiên nhân,

nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một kẻ không coi bọn chúng ra gì, không

thèm phản ứng lại.

Rốt cuộc là kẻ đối diện này mất não, hay là bọn chúng không theo kịp xu hướng

thay đổi của thời đại thế?

Các ngươi có thể tôn trọng cái nghề giết tiên nhân của bọn ta chút được không

hả, bây giờ bên tiên giới đang thịnh hành kiểu tiên nhân cứ gặp ma tu là xưng

huynh gọi đệ hả?

“Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tên Ma Vương cầm đầu kia vừa qua quýt, vừa âm thầm truyền âm cho 14 tên

Ma Vương còn lại, để bọn họ tranh thủ cơ hội lén tấn công.

Cho dù bây giờ thực lực rõ ràng không chiếm “ưu thế”, cơ mà điều đó cũng

không chứng minh cho việc bọn họ sẽ không tấn công.

“Tại sao các ngươi lại tụ tập cùng với nhau được vậy?” Thành ca thật lòng

muốn được giải đáp.

“Bởi vì người của Thánh cung bọn ta rất đông, gặp được nhau rất dễ dàng.”

“Đơn giản như vậy thôi á?”

Đương nhiên thì thực tế không hề đơn giản, tất cả ma hồn của ma tu ở Thành

cung, thật ra đều thống nhất hạ một loại ma văn.

Đó là bút tích của Ma Đế ở ma giới, vì để có thể khống chế và chỉ huy Thánh

cung được tốt hơn.

Những ma tu Thánh cung có cùng loại ma văn này thì sẽ tự sinh ra cảm ứng lẫn

nha, đồng thời cũng nhanh chóng phân biệt được địch ta.

Đương nhiên mấy Ma Vương kia sẽ không nói ra rồi.

Hắn nhún vai: “Chỉ đơn giản như vậy thôi…”

Hắn chưa dứt lời, 14 Ma Vương khác đột nhiên tấn công về phía Thành ca.

Mười bốn Ma Vương này tới từ các Ma môn khác nhau, mỗi một người đều có

một bí thuật công kích ma hồn khác nhau, cái này vừa bắt đầu một cái thì cứ

phải gọi là ảo ảnh trùng điệp, quần ma loạn vũ.

Lý Tuấn Lãng đột nhiên phát hiện bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.

Thậm chí tiên hồn của hắn lập tức rơi vào trong ảo giác, dường như có vô số cái

miệng máu đỏ lòm đang từ từ hé mở ra.

Nỗi áp lực sợ hãi đến cực điểm, suýt chút nữa phá nát thần trí của hắn.

Nhưng ngay trước khi sắp ngất, bầu trời đột nhiên sáng trở lại.

Nhìn bốn phía xung quanh, 15 tên Ma Vương đều đã không thất đâu nữa.

Chỉ còn sót lại 15 vệt khói xanh lượn lờ quanh đó, cuối cùng biến mất không

còn lại chút gì.

Hắn vẫn không hề biết rằng trong nháy mắt ngắn ngủi kia đã xảy ra một cuộc

chiến.

“Ấy, mấy Ma Vương lúc nãy đâu rồi? Sao mà không thấy ai nữa thế?”

Thành ca cạn lười nhún vai: “Có lẽ ở đây đủ rồi nên chạy về nhà hết rồi chăng?”

Hắn nói về nhà, đương nhiên là chỉ đã ngỏm củ tỏi hết rồi.

Chẳng hỏi được gì đặc biệt hết, 14 tên Ma Vương kia chẳng còn giá trị gì với

hắn nữa.

Lúc đối phương đã ra tay, hắn cũng phát động công kích.

Sau đó thì… không còn sau đó nữa.

Quả thật thì nơi này chỉ có thể dùng tiên hồn để tấn công, cơ mà tiên hồn của

Thành ca không chỉ ở cảnh giới Chuẩn Đế mà còn đã vượt qua cả cấp bậc Vạn

Cổ rồi.

Nếu như mọi người chỉ có thể dùng tiên hồn để chiến đấu thì quả thật ưu thế

thuộc về hắn.

Tiên hồn kia tấn công rồi quét cái vèo, đơn giản mà thô bạo.

Bao gồm cả tên Ma Vương thủ lĩnh trong đó, ma hồn của 15 Ma Vương Thánh

cung lập tức bay màu, không còn lại chút gì.

Mà việc hủy diệt ma hồn cũng đồng nghĩa với việc chết thẳng cẳng.

Cho dù thân thể nguyên bản của bọn họ ở bên ma giới hoàn toàn không tổn hại

gì thì cũng chỉ là xác không mà thôi.

Lý Tuấn Lãng không hề nghi ngờ gì hắn mà lại thắc mắc cái khác.

“Về nhà ư, lẽ nào có việc gấp gì sao?”

Thành cũng tiếc nuối thở dài: “Đúng vậy, không nói lấy một tiếng nào, trước

khi đi cũng chẳng để lại chút gì.”

Hủy diệt ma hồn thì cũng chẳng kiếm được chút chiến lợi phẩm nào hết, hắn rất

không hài lòng.

Lý Tuấn Lãng nặng nề gật đầu: “Khó lắm tiền bối mới nhiệt tình dẫn dắt theo

bọn họ, cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm lấy, bọn họ sẽ hối hận cả đời

mất.”

Thành ca cười he he: “Không đâu, chúng ta vừa hiếu khách, vừa nhiệt tình, vừa

không quản ngại như vậy…”

Hai người vừa oán trách, vừa tiếp tục bay lên trên cao.

Chúc Thanh Liên đi theo hai người, giờ phút này lại tỏ vẻ kinh hoảng, nàng sắp

điên mất thôi.

Nàng không phải kẻ ngốc như Lý Tuấn Lãng.