Từ khi tin tức đại kiếp truyền ra, tiền tuyến núi Tiên Yêu cũng còn thấy kẻ địch
nào nữa.
Vì để tránh bị cuốn vào đại kiếp, Tiên Minh, Thánh Cung và một vài tông môn
lớn đều hối thúc môn nhân, đóng cổng phong sơn.
Bầu không khí sáu giới cũng vì vậy mà trở nên yên bình hơn nhiều.
Mặc dù còn chút tranh chấp, nhưng cũng chỉ xảy ra ở những môn phải nhỏ hoặc
là giữa Tiên Tôn hay Kim Tiên.
Nhưng đây lại thời gian phát triển khó có được của Phi Tiên môn và Thương
Long cốc.
Dù sao khoảng thời gian trước đó, ai nấy đều có được rất nhiều tài nguyên tu
luyện, chẳng qua không có cơ hội yên tĩnh tu luyện tiêu hóa mà thôi.
Nhưng đối với Thành ca, tháng ngày không thể làm màu như này thật sự chán
ngắt đến mức hắn sắp mọc rêu luôn rồi đây này.
Khoảng thời gian này, bởi vì cái chết bốn Đế cảnh là Ly Quang, Chỉ ̉n, Lôi Cức,
Trường Vân, lại có bốn vị trí chúa tể quy tắc được thay đổi.
Lúc mỗi lần Đế cảnh mới thượng vị thì thường có đại đạo tới chúc mừng.
Nhìn lên những bông tuyết bay lơ lửng trên bầu trời, Khương chưởng môn tỏ vẻ
câm nín.
“Cái gì thế này?”
Thương Linh cười tủm tỉm nói: “Thiên Hoa Lạc Trụy, cũng là một loại cơ
duyên.”
Bông tuyết rơi xuống thân thể, Thành ca cũng có thể cảm nhận được tu vi của
bản thân tăng lên một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút xíu xiu thôi.
Với cảnh giới nền tảng của hắn, e rằng phải mấy chục vạn lần như này nữa mới
có thể thăng cấp một tiểu cảnh giới.
Nhưng mà đối với những tiên nhân khắp các nơi của sáu giới, “Thiên Hoa Lạc
Trụy” này chính là cơ duyên vô cùng quý giá.
Ví dụ như những Kim Tiên và Tiên Tôn kia, vận khí tốt, không chừng một lần
là có thể tăng lên một tiểu cảnh giới.
“Haizz, hạt cát trong sa mạc!”
Dạo gần đây toàn bộ công đức mấy trăm vạn của hắn đều dùng đổi đan dược,
tuy tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng khoảng cách Chuẩn Đế hậu kỳ vẫn còn
một đoạn đường dài đằng đẵng.
Mà ngoại trừ tốc độ, bởi vì sau lần cửa quy tắc đó, độ dung hợp đạt tới Chuẩn
Đế hậu kỳ, nhưng nhưng quy tắc khác vẫn ở cảnh giới Chuẩn Đế sơ kỳ.
“Đây được coi là một dị tượng phổ biến nhất mỗi khi một Tiên Đế thượng vị.”
“Thứ này cùng loại với đại đạo Tiên âm và cửa quy tắc, vốn cực kỳ hiếm thấy.”
Sau khi ba lần Thiên Hoa Loạn Trụy liên tiếp, trên trời không còn tuyết rơi nữa
mà đổi thành trời mưa.
“Màn Mưa Ý Cảnh, đây là cơ duyên chỉ thuộc về Chuẩn Đế và Tiên Đế.”
Trong giọng nói Thương Linh mang theo một chút vui sướng.
Phản ứng của Thành ca thì rất chân thực: “Vậy thì cơ duyên này có ích lợi gì?”
Thương Linh lại tiếp tục phổ cập kiến thức: “Ngoài việc dùng hóa tắc quy tắc
để luyện pháp tắc ra thì ý cảnh đặc biệt cũng có thể hình thành nên pháp tắc cực
kỳ đặc thù.”
“Cấp bậc ý cảnh càng cao, uy lực của pháp tắc cũng càng mạng.”
“Một số Tiên Đế mạnh mẽ, cũng bởi vì vậy mà có thể có được hai pháp tắc trở
lên.”
Hóa ra là như vậy, Thành ca tỏ vẻ mở mang kiến thức.
Tương lai thành Tiên Đế có thể nhiều pháp tắc đặc thù hơn, chuyện tốt như này,
chẳng có lý do gì mà hắn phải bỏ lỡ hết.
“Vậy làm thế nào để tiến vào ý cảnh kia?”
“Ngồi xuống tĩnh khí, dùng suy nghĩ tiến vào bên trong.”
Thương Linh nói đến đây, lại không khỏi cười trộm: “Nhưng mà ngươi cũng
đừng mong đợi quá nhiều, ở phương diện này, chỉ sợ thu hoạch của ngươi sẽ
không được nhiều đâu.”
“Tại sao chứ? Ca là người ưu tú như vậy…”
“Hiểu được ý cảnh, chủ yếu phải nhìn tâm cảnh. Cần phải có kinh nghiệm lĩnh
ngộ phong phú, loại người như ngươi thì miễn đi, đi vào thì cũng chỉ là người
qua đường mà thôi.”
Mắt Thương Linh lại sáng như đuốc.
Mặc dù không biết Thành ca có hệ thống hack, nhưng xem xét cũng biết, rõ
ràng hắn dựa vào nhiều lần cơ duyên mà nhanh chóng thăng cấp.
Đối với những tiên nhân tiêu hao mấy chục trăm vạn năm tu luyện từng bước
một, tốc độ học tập này cũng không hề yếu, kinh nghiệm võ đạo đều có cả.
Nhưng tóm lại có nhiều chỗ khiếm khuyết.
Đó là kinh nghiệm bản thân tự tích lũy quá ít.
Ngoài được cái làm màu ra thì lĩnh hội và tâm cảnh chẳng ra cái thể thống gì
hết.
Sau khi ngồi xuống, Thương Linh cố ý hỏi một câu.
“Hạt giống ý cảnh của ngươi đến giai đoạn nào rồi?”
“Hạt giống ý cảnh là cái gì?”
“Phụt, ngay cả điều đó mà ngươi cũng không biết ư!”
Những người khác phía sau nghe thấy lời ấy, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
“Không phải chứ, Đại Đế không có hạt giống ý cảnh sao?”
“Không phải đã là Chuẩn Đế trung kỳ rồi sao?”
“Có thể là tốc độ đột phá của Đại Đế quá nhanh, cho nên quên mất việc này,
đúng không ta?”
Đám Thương Tật và Thương Khung vội vàng tìm lý do, giúp Thành ca kéo lại
tôn nghiêm.
“Nhất định là như vậy rồi, với thiên phú của Đại Đế, ý cảnh gì đó chỉ là chuyện
dễ như trở bàn tay thôi.”
“Đúng vậy, hẳn là lần này, hắn có thể đến giai đoạn tán lá rồi ấy chứ?”
Dưới sự phổ cập kiến thức này của bọn họ, cuối cùng Thành ca hiểu rõ hạt
giống Yý cảnh là cái gì.
Bình thường, cảm ngộ tâm cảnh của Tiên Vương, dưới sự trợ giúp của quy tắc,
sẽ hình thành một viên hạt giống ý cảnh.
Chỉ là khi đó, sức mạnh quy tắc quá yếu, hạt giống từ đầu đến cuối vẫn chỉ là
một hạt giống.
Đột phá tới Chuẩn Đế sơ kỳ, lạc ấn quy tắc xuất hiện, viên hạt giống Yý cảnh
này sẽ chậm rãi trưởng thành dưới sự tưới tiêu lạc ấn của quy tắc.
Chờ trải qua mấy giai đoạn nảy sinh, trổ nhánh, tán lá, nở hoa, kết quả.
Cuối cùng, lại biến thành một pháp tắc thuộc về ý cảnh của mình.
Nếu như hạt giống ý cảnh không có kết quả hoàn thiện, vậy thì đến giai đoạn
Tiên Đế chỉ có thể sử dụng những pháp tác cố dịnh do quy tắc của bản thân đại
diện thôi.
Ví dụ như pháp tắc phân liệt của Ly Quang Ma Đế, không gian lôi đình của Lôi
Cức Tiên Đế.
Phân liệt và hệ lôi đều là những pháp tắc quy tắc kèm theo của bản thân, Tiên
Đế nắm giữ nó là lẽ đương nhiên.
Chứ không hề đặc thù như pháp tắc ý cảnh.
“Bọn họ nói đúng lắm, lúc trước ca không quan tâm tới phương diện này mà
thôi.”
Thương Linh chế nhạo: “Ngươi khoác lác tiếp đi!”
Ngay sau đó, Thành ca nhắm hai mắt lại, ngồi xuống tĩnh khí ngưng thần.
Loại trạng thái thiên nhân hợp nhất này, đương nhiên đối với hắn dễ như trở bàn
tay. Thế là ý niệm của hắn nhanh chóng xuyên qua màn mưa, tiến vào một vùng
trong không gian thần bí.
Không gian này không tiếp trời, không tiếp đất, xung quanh trái phải cũng
không có vật gì.
Dõi mắt nhìn, ngoại trừ màn mưa ý cảnh tí tách tí tách, tất cả những cái khác
đều là hư vô.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy trời?”
“Ý cảnh của xa đâu?”
“Lẽ nào là mảnh đất đai cằn cỗi như này sao?”
Gọi nơi này là đất đai cằn cỗi là coi trọng lắm rồi đấy, dù sao thì trong này
chẳng có cái gì hết.
Chịu thôi, căn bản hắn không có hạt giống ý cảnh gì sất.
Cơ duyên lần này với hắn mà nói, giống như không có ý nghĩa gì hết.
Vừa đi vừa nghỉ xung quanh trong không gian ý cảnh, từ đầu tới cuối đều chỉ là
hư vô không thay đổi, khiến người ta suýt nữa lạc đường trong đó.
Bay mãi bay mãi, bỗng nhiên hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc.
Hắn bay về hướng đó, cảnh vật phía trước đột nhiên biến đổi, xuất hiện một
vườn hoa thật to.
Ở bên trong vườn hoa, một Thương Long đang che chờ lấy một gốc cây nhỏ
màu lam còn đang tiếp tục trưởng thành kết đầy quả.
“Ngươi là… Thương Linh?”
Thành ca đột nhiên xông vào khiến Thương Long kia khẽ giật mình, dừng động
tác tưới nước lại.
Rất nhanh, nàng không thể tưởng tượng nổi kinh hô lên.
“Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?”
“Ý cảnh mỗi người đều độc lập thuộc về mình, sao mà ngươi lại xông vào bên
trong ý cảnh của ta được?”
“Có lẽ bởi vì hai chúng ta bị ràng buộc với nhau chăng?”
Thành ca cũng không thể giải thích nổi, hắn đi lung tung xong vào được đây đó.
“Hóa ra tàn niệm của ngươi cũng có thể tham dự cơ duyên ý cảnh lần này?”
Sau khi Thương Linh kinh ngạc hồi lâu, lúc này mới nhẹ gật đầu: “Đúng vậy,
tham gia cơ duyên này, chỉ cần ý niệm trên Chuẩn Đế là được, ta cũng phù hợp
mà.”
“Nhưng ta thực sự không ngờ tới, vậy mà ngươi lại có thể xông vào bên trong ý
cảnh của ta.”