Trong mắt Thương Linh, đây cũng là một việc khó tin phá vỡ lẽ thường.
Với cấp bậc này của bọn họ, việc xông vào giấc mơ của một người nào đó
chẳng có gì kỳ lạ hết.
Nhưng xông vào bên trong ý cảnh của một người, đúng là chưa bao giờ được
nghe nói đến.
“Ý cảnh của bản thân ngươi đâu?”
“Đừng nhắc đến nữa, chẳng có cái đách gì hết…”
“Ha ha ha, ngươi không có hạt giống ý cảnh, đương nhiên là chẳng có cái gì
rồi…”
Thành ca chà xát tay, cười he he nói: “Trước hết đừng nhắc đến mấy cái khác
nữa, hiếm lắm mới có cơ hội gặp gỡ lần này, ngươi biến thành hình người cho ta
xem nào!”
Trước đó, Thương Linh chỉ tồn tại dưới dạng âm thanh.
Lần này khó lắm mới được nhìn thấy người thật.
Nghe thấy yêu cầu này của hắn, Thương Long Nữ Đế phía đối diện bất đắc dĩ
trợn trắng mắt.
Cái tên này, có khi nào mạch não của hắn bình thường không vậy trời?
Chẳng lẽ hắn không thấy ngạc nhiên vì ý cảnh hai ngươi cùng một chỗ sao?
Chẳng lẽ không hỏi làm thế nào để có được hạt giống ý cảnh sao?
“Chờ tỷ tỷ ta có thân thể chân chính đã rồi nói sau.”
“Đừng như vậy mà, trước biến một lần cho ta ngắm đi mà…”
“Dẹp dẹp!”
Thành ca thấy nàng cứ úp úp mở mở, hắn cũng chẳng kiên trì nổi nữa, chỉ đành
lùi bước mà yêu cầu thêm việc khác.
“Vậy được rồi, vậy cho ta mượn hạt giống ý cảnh của ngươi trước đã.”
“Cái gì?”
Thương Linh suýt thì hoài nghi mình nghe lầm: “Ngươi vừa nói mượn cái gì
cơ?”
“Hạt giống ý cảnh đó!”
“Ngươi bị sốt đến mơ màng rồi hả, hạt giống ý cảnh là thứ do bản thân dựa việc
lĩnh ngộ quy tắc mà dần dần hình thành nên, làm sao có thể mượn được?”
Đổi thành một người khác, chắc Nữ Đế phải cho hắn một cái bạt tai mất, để hắn
khỏi nói mấy câu vớ vẩn.
Mỗi người đều có cảm ngộ ý cảnh của riêng mình.
Thứ này, nói trắng ra thì nó hư vô mờ mịt, chỉ có thể dựa vào bản thân, làm gì
có chuyện hỏi mượn người khác.
Thành ca chỉ chỉ cái cây ý cảnh nho nhỏ kết đầy quả của nàng, vẻ mặt mong đợi
nói: “Ngươi nhiều quả như vậy, ta mượn một quả dùng làm hạt giống cũng được
mà!”
Thương Linh suýt thì bị ý nghĩ hão huyền của hắn chọc cười.
“Bản thân quả này không hề thật sự tồn tại, nó chỉ là một loại trạng thái hình
ảnh hư ảo được hiện ra sau khi ý cảnh của ta hoàn thiện mà thôi.”
“Vậy mà ngươi lại hy vọng lấy được hạt giống của mình từ trong thứ quả không
hề tồn tại được ư?”
“Nếu như ngươi có thể hái được cứ việc hái, ta cũng không có ý kiến.”
Nghe nàng nói kiểu này, Thành ca mới biết mình nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà không thể để mất mặt như vậy được, thế là hắn thật sự vươn tay ra
hái xuống.
Khẽ ngắt một cái, đúng là hái được một quả màu lam xuống thật.
“Sao mà ngươi, ngươi làm được vậy?”
Thương Linh suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
“Không thể nào!”
Bản thân nàng đưa tay ra chạm vào quả ý cảnh kia của mình, vuốt rồng trực tiếp
xuyên thăng qua, căn bản không thể chạm vào được.
Điều đó chứng minh quả kia thực sự không tồn tại.
Chỉ là bởi vì ý cảnh đạt tới một giai đoạn nào đó, hiện hóa ra hình ảnh hư ảo của
trái cây chín muồi mà thôi.
Mà vừa rồi Khương Thành lại thật sự hái được một quả từ cây của nàng.
“Ha ha, ta làm sao biết được?”
Dường như sợ nàng đòi bản thân trả lại, Thành ca vội vàng ôm lấy quả vào lòng
rồi bỏ trốn mất dạng.
Quả thật hắn không biết tại sao bản thân lại chạm vào được.
Sau khi nhanh chóng trở lại không gian ý cảnh rỗng tuếch bản thân, quả màu
lam trong tay nhanh chóng thối đi.
Sau đó, biến thành một cái hạt.
Hắn cầm cái hạt này, hắn bắt đầu dựa theo trình tự như đám người Thương Linh
đã nói, xem thứ này như hạt giống ý cảnh mà nuôi dưỡng.
Nhưng mà vẫn là câu nói kia, hắn đi tới đoạn đường này, ngoại trừ làm màu ra,
những thứ tâm cảnh cảm ngộ chẳng có cái đách gì hết.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể không ngừng truyền kinh nghiệm và lý niệm làm màu
của bản thân vào hạt giống này.
Lúc mới đầu, hạt giống chẳng có chút phản ứng nào cả.
Cứ như là vật chết ấy.
Nhưng dưới sự không ngừng làm dịu của màn mưa ý cảnh, vốn là một hạt giống
khô khốc, vậy mà giờ đây thật sự tản mát ra một tia sức sống.
Dựa theo trình tự, kế tiếp phải dùng quy tắc chủ ân cần săn sóc hạt giống ý
cảnh.
Đây là một quá trình dài dằng dặc.
Nếu như không có quy tắc chủ làm trụ cột, ý cảnh kia cũng chỉ là một tòa lâu
đài trên không, không có khả năng hình thành thủ đoạn chiến đấu được.
Khi thời điểm hạt giống bắt đầu có sự sống, nó đã chứng minh cho việc, nền
móng của Khương Thành cực kỳ mạnh mẽ không có gì phải nghi ngờ hết!
992 quy tắc chủ hóa thành đất đai, nháy mắt bao bọc hạt giống của “ý cảnh làm
màu” kia.
Sau đó thì không ngừng truyền từng chút một chất dinh dưỡng vào trong nó.
Trong lịch sử tu luyện, chỉ sợ không có lấy một hạt giống ý cảnh nào có thể đạt
được đãi ngộ cao như thế.
Bởi vì đổi thành những Chuẩn Đế Tiên Đế khác, cùng lắm cũng chỉ có hai mươi
đến ba mươi quy tắc chủ mà thôi.
Cho dù là Mâu Vũ đã luân hồi mấy lần thì cũng mới chỉ khoảng một trăm quy
tắc.
Mà quy tắc chủ càng nhiều, có nghĩa là chất dinh dưỡng được cung cấp cho hạt
giống ý cảnh càng nhiều.
Vì vậy ngay sau đó, cái hạt vốn giống xám xịt chuyển dần từ màu đen sang màu
xám, sau đó biến thành màu cam, màu bạc, màu vàng, màu tím…
Phẩm chất liên tiếp tăng vọt, cuối cùng trở nên trắng tinh, giống như thần vật
chí cao vô thượng!
Nó tản ra thần quang rực rỡ, khiến người ta không thể nào nhìn thẳng nổi.
Đây đã là hạt giống ý cảnh phẩm chất cao cấp nhất - Thôi Xán hoàn mỹ!
Một hạt giống ý cảnh kiểu như này, nếu như tương lai có thể trưởng thành, hình
thành pháp tắc…
Vậy rất có thể nó sẽ trở thành một pháp tắc mạnh nhất cả tiên giới.
Cho dù hạch tâm của nó là giả.
Cuối cùng không gian ý cảnh này của Khương Thành không còn trống rỗng
nữa, mà đã có đất đai, có hạt giống.
Lúc màn mưa ý cảnh lần này kết thúc, hạt giống trắng tinh khôi kia đã xuất hiện
chồi non, một chút màu xanh mới nhô ra khỏi bùn đất.
Nhìn Thành ca giống như lão nông dân vui mừng vậy, lau mồ hôi vất vả không
hề tồn tại của bản thân.
“Chờ mong ghê!”
“Trong tương lai, không biết khi pháp tắc làm màu của ta vừa xuất hiện thì liệu
đám Tiên Đế kia còn bị nghiền ép hay không.”
Sau đó, hành trình cơ duyên ý cảnh lần này kết thúc.
Ở đây có không ít Chuẩn Đế, mới nãy đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần,
Thương Tật, Ngao Dương, La Viễn cũng đã tiến vào bên trong màn mưa ý cảnh
để tu luyện.
Lúc này, dường như bọn họ cũng có thu hoạch, ai nấy đều vô cùng vui mừng.
“Hạt giống ý cảnh của ta đã trổ nhánh rồi!”
“Ha ha, ta cũng trổ nhánh.”
“Của ta đã nở hoa!”
“Oa, đã nở hoa rồi sao, vậy khoảng cảnh kết quả không còn xa nữa đâu, là hạt
giống ý cảnh của ngươi là phẩm chất gì vậy?”
“Phẩm chất Bạch Ngân!”
“Lợi hại lợi hại…”
“Khụ khụ!”
Thành ca hắng giọng một cái, sau khi hấp dẫn chú ý của mọi người, lúc này mới
chầm chậm nói: “Phẩm chất này của các ngươi chưa ổn đâu, không có ai là Thôi
Xán hoàn mỹ hả?”
“Ha ha, Đại Đế lại nói đùa rồi, chẳng phải phẩm chất Thôi Xán hoàn mỹ chỉ tồn
tại trong truyền thuyết thôi sao, làm gì có chuyện thật sự tồn tại được cơ chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, phẩm chất kia không tồn tại đâu.”
Mọi người chỉ nghĩ rằng hắn đang nói đùa.
Lại thấy Thành ca chắp hai tay ra sau, ngước nhìn lên trời cao, thản nhiên nói:
“Ai nói không tồn tại, bổn Đế có nó đấy!”
“Cái gì?”
“Hạt giống ý cảnh của ngươi là Thôi Xán hoàn mỹ ư?”
“Không thể nào, thật sự có loại hạt giống ý cảnh cấp bậc này sao?”
“Đổi thành người khác thì ta không tin đâu, nhưng đổi thành Đại Đế thì ta lại tin
tưởng mấy phần…”
Đám người Đan Thái, Ngụy Miểu lại bắt đầu ngốc nghếch thổi phồng Khương
chưởng môn.
Thương Linh nhịn không được truyền âm trào phúng hắn: “Mặt ngươi dày thật
đấy, đây mới là ý cảnh nhìn không thấy sờ không được, cho nên mọi người
không vạch trần ngươi thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết, tương lại sau khi thành Đế, pháp tắc sẽ hiện ra
phẩm chất hay sao?”