Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 551




Nếu không phải vừa rồi tiên dược kia phát ra sự chấn động quá mãnh liệt, có lẽ

Thành ca cũng đã trực tiếp bay qua trong nháy mắt.

Vốn dĩ hắn đang định đến Bích Lạc tâm cung của thiên vực vùng phía nam Tiên

giới ngồi một chút.

Không ngờ tới liếc mắt một cái lại thấy được Lý Tuấn Lãng, lúc này mới bay

xuống dưới chào hỏi một tiếng.

“A, là Khương tiền bối!”

Lý Tuấn Lãng vừa nhìn thấy hắn, liền vội vàng vui vẻ đi lên tiếp đón.

Còn Chúc Thanh Liên cũng là sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng chào hỏi.

“Tham kiến tiền bối!”

Ba tên đệ tử còn lại vẫn chưa rõ cho nên vẫn đang suy nghĩ vị này là ai.

Chúc Thanh Liên vội vàng âm thầm truyền âm: “Vị này chính là Khương Tuấn

Soái tiền bối, còn không mau chào!”

Các nàng kỳ thật vẫn không biết đây là Khương Thành – kiếp tâm gần đây đã

nổi danh lục giới.

Dù sao thì cái tên mà các nàng biết đến là tên Khương Tuấn Soái…

Biết được đây chính là vị tiền bối nhiệt tình lần trước đã dẫn dắt hai người Lý

Chúc, trước mắt ba tên đệ tử sáng ngời, cũng vội vàng tiến lên hành lễ.

“Tốt tốt tốt!”

Khó có được chuyện ở nơi Tiên giới lạ nước lạ cái này lại nhìn thấy người quen,

tâm trạng của Thành ca cũng không tệ.

“Các ngươi sao vậy, tìm được bảo bối?”

“Đúng vậy tiền bối, đây là Hải U Tủy Diệp do Tứ Hải tông bọn ta coi giữ bốn

trăm năm mươi ngàn năm mới trưởng thành.”

Ở trước mặt hắn, Lý Tuấn Lãng không hề giữ lại bất cứ chuyện gì.

“Rất tốt, rất tốt.”

Ngoài miệng thì Thành ca nói rất tốt, nhưng trong lòng lại âm thầm bốc phốt.

Món đồ chơi này cũng chỉ là một nguyên liệu bình thường để luyện đan mà

thôi, cần coi giữ mấy trăm ngàn năm khoa trương như vậy sao?

Lúc này thanh niên đội mũ bạc ở phía đối diện đã không thoải mái.

Chuyện quái gì vậy, đột nhiên tiến vào chế độ ôn chuyện cũ, không đếm xỉa đến

bọn ta?

Kẻ mới đến này là cọng hành nào vậy, có lai lịch gì?

Hắn nhìn không ra là cảnh giới gì, đoán nhiều nhất thì cũng chỉ là Tiên Vương

nhị phẩm giống như Trường Hải Tiên Vương, Tây Lăng thế gia hiển nhiên sẽ

không sợ hắn.

“Xem ra các ngươi không định giao ra đây rồi.”

“Được!”

Hắn chỉ vào mấy người Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên, nở nụ cười mang ý

vị sâu xa.

“Qua vài ngày nữa, các ngươi sẽ phải cầu xin bọn ta nhận lấy!”

Hắn cũng không ngốc, biết hiện tại thực lực của đối phương cao hơn chính

mình, trực tiếp tranh giành cũng sẽ đánh không lại.

Chuẩn bị trở về tìm viện binh.

“Chúng ta đi!”

Vốn dĩ Khương chưởng môn còn tưởng rằng mấy người này cũng là bằng hữu

của Lý Tuấn Lãng, nhưng nghe giọng điệu này lại không giống.

“Chuyện gì vậy?”

Không đợi Lý Tuấn Lãng mở miệng, Chúc Thanh Liên đã lập tức nói lại đầu

đuôi gốc ngọn của câu chuyện một lần.

Cuối cùng, còn đầy chờ mong mà nói ra một cái thỉnh cầu nhỏ.

“Tiền bối, ngươi có thể giúp bọn ta đàm phán một chút với Tây Lăng thế gia

hay không?”

Mang tiên dược kia về thì rất đơn giản, mấu chốt là bị Tây Lăng thế gia nhắm

vào rồi, chuyện mà bọn họ sợ chính là sau này bị trả thù.

Vị Khương tiền bối này thể đánh chết mấy vị Chuẩn Đế, thực lực rất có khả

năng là cấp bậc Tiên Đế.

Có hắn ra mặt làm kinh sợ Tây Lăng thế gia, có thể tránh đi nỗi lo về sau.

Thành ca vừa nghe liền nở nụ cười: “Lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui

là phẩm chất tốt đẹp của ta, không thành vấn đề!”

Lý Tuấn Lãng vui mừng khôn xiết, ca ngợi không thôi: “Khương tiền bối đối

đãi nhiệt tình, là tấm gương cho những hậu bối như ta!”

Chúc Thanh Liên và mấy tên đệ tử kia cũng có thể yên tâm.

“Tây Lăng thế gia đang ở đâu?”

Thanh niên đội mũ bạc lúc trước đã sớm không thấy đâu, nhưng Chúc Thanh

Liên biết vị trí.

Thành ca cũng lười lãng phí thời gian, mang theo mấy người lắc mình một cái,

trực tiếp xuất hiện tại Tây Lăng thế gia của Trường Hà Phủ.

Nói với mấy tên Tiên nhân đang đứng bảo vệ ở trước cửa: “Nói với gia chủ của

các ngươi, ta đến đây giao bảo vật cho hắn!”

Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên hai mặt nhìn nhau.

Giao bảo vật?

Không phải chúng ta đến đây để nói rõ ràng sao?

Tiên nhân đang đứng bảo vệ ở trước cửa vừa nhìn thấy người tới có tu vi sâu

không lường được, ít nhất là trên Tiên Vương, trái lại cũng không dám chậm

trễ, vội vàng đi vào gọi người.

Một lát sau, vài tên Tiên Vương chạy ra.

Gia chủ của Tây Lăng thế gia là Tiên Vương bát phẩm, hắn tra xét cảnh giới của

Thành ca, suýt nữa đã sợ hết hồn.

Chính mình vậy mà lại không nhìn thấu độ nông sâu của đối phương.

Chuyện này chỉ có hai khả năng, hoặc là đối phương là Chuẩn Đế, hoặc là đối

phương dùng tiên bảo để che dấu tu vi.

“Các hạ là?”

Cái tên Khương Thành này đã nổi tiếng khắp cả sáu giới, nhưng tướng mạo của

hắn vẫn chưa đến mức người người đều biết.

Bọn họ cũng không nhận ra hắn.

Thành ca cười tủm tỉm lấy gốc tiên dược kia ra.

“Ta là Khương Tuấn Soái, vừa rồi con trai của ngươi đã mua một gốc Hải U

Tủy Diệp ở chỗ ta.”

“Không phải, ta đi đường nhanh, giao cho ngươi trước.”

Con trai?

Gia chủ của Tây Lăng thế gia nhìn thấy tiên dược này thì hai mắt phát sáng,

nhưng trong lòng cũng nổi lên một mối nghi ngờ.

Hắn chỉ có một đứa con trai, chính là thanh niên đội mũ bạc kia.

Dựa theo sự bồi dưỡng và hiểu biết của hắn về đứa con này, loại bảo vật này

hoặc là hắn sẽ cưỡng đoạt, hoặc là hắn sẽ lừa gạt, không tồn tại ý nghĩ mua để

dùng.

Nhưng mà, bảo vật cũng đã đưa đến cửa nhà, hắn không có lí nào không nhận.

Tiên dược này có thể luyện chế ra tiên đan bát phẩm, là bảo bối vô cùng hiếm

thấy.

Trong mắt của mấy tên trưởng lão ở kế bên đều hiện lên vẻ tham lam, nâng tiên

dược kia khen ngợi không thôi.

Lý Tuấn Lãng và mấy tên đệ tử kia sốt ruột rồi.

Đây là tình huống gì vậy?

Trông cậy vào tiền bối ngươi giúp đỡ đàm phán một chút, kết quả ngươi lại giao

tiên dược cho người khác?

“Tiền bối, chuyện này…”

Nhưng chỉ thấy Thành ca xua xua tay, sau đó cười tủm tỉm xoa xoa ngón tay với

gia chủ của Tây Lăng thế gia.

“Tiên dược này có phẩm chất rất không tồi nhỉ?”

“Không tồi không tồi!”

“Vô giá nhỉ?”

“Chính xác…”

“Vậy trả tiền đi!”

“Hả, hả?”

Dáng vẻ tươi cười của gia chủ và một đám trưởng lão Tây Lăng thế gia cứng

lại.

Bọn họ mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thành ca, suýt nữa đã không phản ứng lại.

“Trả tiền?”

“Không sai, con trai của ngươi ghi nợ, vẫn chưa trả tiền.”

Sắc mặt của gia chủ ở phía đối diện trở nên khó coi.

“Các hạ chào giá bao nhiêu?”

Nếu Thành ca không phải Chuẩn Đế, chỉ e hắn đã trực tiếp mắng ra tiếng.

“Cũng không nhiều…”

Khóe miệng của Khương chưởng môn nhếch lên: “Tiên dược này là bảo vật vô

giá, vốn dĩ ta không muốn bán, nhưng con trai của ngươi lại rất thích.”

“Nể tình hắn cực khổ cầu xin, ta đã phá lệ mà hạ giá xuống.”

“Cuối cùng, lấy toàn bộ gia sản và tất cả tài nguyên của Tây Lăng thế gia các

ngươi làm cái giá để thành giao.”

“Ta rất dễ nói chuyện, cũng không cần các ngươi phải trả thêm cái gì quá mức.”

Miệng của Lý Tuấn Lãng và ba tên đệ tử ở một đều không thể khép lại.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng vị Khương tiền bối này thật sự muốn cho không.

Bây giờ vừa nghe thấy, đây quả thực là so với cường đạo còn cường đạo hơn!

Quả thật Chu tiên dược này rất đáng giá, nhưng tính ra thì cũng chỉ tương

đương với ba viên tiên đan thất phẩm, kém xa so với một kiện tiên khí thất giai.

Còn tất cả tài sản và tài nguyên của Tây Lăng thế gia, nếu quy đổi toàn bộ thành

tiên khí thất giai, ít nhất cũng có mấy chục kiện.

Trái lại hiện tại Chúc Thanh Liên tương đối bình tĩnh.

Nàng biết lần trước vị Khương tiền bối này đã tiêu diệt bao nhiêu người, cũng

xem như là hiểu được tác phong của hắn.

Cho dù Thành ca là Chuẩn Đế, sắc mặt của gia chủ Tây Lăng thế gia vẫn nhanh

chóng trầm xuống.

“Các hạ là đến để trêu đùa bọn ta sao?”

“Ngươi đây là không muốn trả tiền?”

“Trả tiền cái gì, các hạ cũng chưa đưa bọn ta cái gì, bọn ta trả tiền gì chứ?”

Gia chủ của Tây Lăng thế gia khua tay.

Còn tiên dược vừa rồi mới giao vào tay của mấy tên trưởng lão kia, đã không

thấy bóng dáng đâu.

“Tiên dược gì?”

“Đúng vậy, bọn ta căn bản không biết các hạ đang nói cái gì.”

Sắc mặt của mấy tên trưởng lão cũng lạnh nhạt xuống, lộ ra ý muốn đuổi khách.