“Hạt giống ý cảnh của ta, thật sự là phẩm chất rực rỡ không tì vết!”
Thành ca rất ngán ngẫm, lần làm màu này hắn không có khoa trương cũng
không có làm giả.
Thương Linh làm sao có thể tin hắn, nhất là khi liên tưởng đến chuyện hắn xông
vào ý cảnh của chính mình để làm loạn, lại tức giận đến run hết cả người.
“Ngươi cứ bịa chuyện đi, nếu là những phương diện khác ta còn tin ngươi có
thể tạo ra kỳ tích.”
“Nhưng về phương diện ý cảnh, ngươi chỉ là một khúc gỗ mục. Chờ sau này khi
quy luật của ngươi thành hình, ta xem ngươi làm sao có thể vẹn toàn qua được
trước mặt nhiều người như vậy.”
Khóe miệng của Thành ca hơi nhếch lên: “Nếu ta thật sự làm được thì sao?”
“Vậy thì đến lúc đó ta sẽ chấp nhận sự an bài của ngươi!”
“Đây là ngươi nói, không được nuốt lời!”
“Ừm hừ, nếu đến lúc đó ngươi không phải là phẩm chất rực rỡ không tì vết, vậy
ngươi cũng phải chấp nhận sự an bài của ta!”
Thành ca sửng sốt, suy nghĩ kĩ một chút, mới hỏi: “Hai cái này có gì khác nhau
sao?”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Nữ Đế ngán ngẫm.
Sau khi cơ duyên màn ý cảnh vũ lần này kết thúc, những ngày tháng của Thành
ca sẽ trở nên buồn tẻ vô vị.
Những người khác đều đang bận rộn tu luyện thăng cấp lên, ngay cả các Tước
yêu cũng không ngoại lệ.
“Không thể làm màu, không bằng ta chết đi còn hơn!”
Người anh em này đương nhiên nhiên không chăm chỉ như vậy.
“Ôi, có thể đến đây vài người để ta làm màu một chút hay không.”
“Đại kiếp này thật sự là hại người vô cùng, vốn dĩ có một đống người muốn giết
ta, bây giờ một người cũng không đến đây.”
Thương Linh ở trong góc tối cạn lời đến cực điểm.
Lần đầu tiên nhìn thấy loại người hy vọng người khác sẽ đến giết chính mình
cấp bách đến vậy.
“Vì để tránh né đại kiếp, các đại Tiên môn, Ma môn đương nhiên đều sẽ ẩn
nấp.”
“Đợi đến triệu năm sau khi đại kiếp nạn qua đi, đến lúc đó tất cả bọn họ đều sẽ
giết đến đây.”
“Khi đó, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ để chết.”
Lần đó trên Giới Hà, Khương Thành đã nói nhiều “chân tướng” như vậy, có thể
nói đều đã đắc tội đến hai giới Tiên Ma.
Hiện tại Tiên Minh và Thánh Cung tất cả đều hận hắn đến thấu trời.
Ngay cả nàng cũng không biết nên ứng phó như thế nào với cục diện lúc đó.
Cũng chỉ có Khương Thành mới dửng dưng cả ngày như vậy.
“Như vậy không được, bọn họ không đến tìm ta, nhưng ta có thể đi tìm bọn
họ!”
Thương Linh có chút sụp đổ: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Thành ca vuốt cằm suy tư một chút, nở ra nụ cười vui vẻ.
“Bọn họ không phải đều xem một kiếp tâm như ta là ôn thần sao, đột nhiên ta
phát hiện thân phận này cũng rất có đẳng cấp.”
Kẻ địch càng không muốn nhìn thấy thứ gì, bản thân lại càng muốn để cho bọn
họ nhìn thấy thứ đó.
Nghĩ đến đây, hắn rời khỏi tiền tuyến của Tiên Yêu Sơn, chính thức tiến vào nội
địa của Tiên giới.
Tại một thiên vực nào đó ở vùng phía nam của Tiên giới, Lý Tuấn Lãng và
Chúc Thanh Liên cùng với ba gã sư đệ khác, đang ở trong trung tâm của một
khu vực đầm lầy rộng lớn, canh giữ một gốc tiên dược không có rễ, toàn thân
đều là màu xanh lam.
Đây là lần đầu tiên đại đệ tử của Tứ Hải tông Lý Tuấn Lãng ra ngoài rèn luyện.
Nhờ vào sự dẫn dắt lần trước của Thành ca, Tiên Hồn của hắn lớn mạnh vượt
bậc, đạt đến Tiên Vương nhất phẩm.
Chuyện này cũng khiến cho Trường Hải Tiên Vương phải tự kiểm điểm sâu sắc,
hẳn là trước đây chính mình đã quá bảo thủ, ràng buộc một con rồng có thể bay
lượn trong chín ngày?
Thế nên lần này, cũng xem như thả hắn xuất môn một lần.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ cũng rất đơn giản.
Chu Hải U Tủy Diệp ở giữa đầm lầy Dục Hoang kia sắp trưởng thành, hái nó
thành công về Tứ Hải tông là được.
Đây là một gốc tiên dược hệ thủy, có thể sử dụng để luyện chế tiên đan bát
phẩm, đối với bọn họ mà nói, xem như là thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá.
Nhưng nếu hái nó trước khi nó trưởng thành, tiên dược này sẽ lập tức hóa thành
chất lỏng, hiệu quả cũng bị giảm xuống rất nhiều.
Vì để chờ đợi tiên dược này lớn lên, mấy chục ngàn năm gần đây Tứ Hải tông
đều âm thầm trông nom qua vô số lần.
Mà lần này, ngày tiên dược trưởng thành cũng xem như đã đến.
“Sư đệ sư muội, sau một nén nhang nữa nó sẽ phát sáng, đến lúc đó các ngươi
nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Chúc Thanh Liên ở bên cạnh vẻ mặt cạn lời: “Lý sư huynh, ngươi quản tốt bản
thân mình là được rồi!”
Tiên dược có linh, trong thời khắc trưởng thành, sẽ phát ra sự chấn động mãnh
liệt.
Đến lúc đó các tu sĩ trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm đều sẽ có cảm ứng.
Cái gì gọi là phát sáng chứ?
Thời gian một nén nhang rất nhanh đã trôi qua, nhưng thấy tiên dược kia vẫn
đang dập dềnh, ánh sáng màu xanh trên thân càng thêm sáng rực, giống như
sinh linh chân chính.
Mọi người đã chuẩn bị tốt tiên khí chịu lực, thật cẩn thận thu nó lại, đột nhiên
nghe thấy tiếng gió từ phía xa truyền đến.
“Các ngươi chờ đã!”
“Ai dám cướp bảo bối của ta?”
Lý Tuấn Lãng kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Sau khi phát hiện mười mấy người đang đuổi đến cũng chỉ là Tiên Tôn, liền
buông lơi.
Hiện tại Tiên Hồn của hắn và Chúc Thanh Liên đều đạt đến cấp độ Tiên Vương,
mười mấy tên Tiên Tôn trái lại cũng không thành vấn đề.
Vì thế hắn với vẻ mặt nghiêm nghị, xua tay nói: “Chư vị đạo hữu, tiên dược này
là Tứ Hải tông bọn ta phát hiện trước tiên, đừng nói bậy.”
Thanh niên dẫn đầu đầu đội mũ bạc thân mang cẩm bào, hai hàng lông mày
dựng thẳng, lấy ra kiếm tiên.
“Hóa ra là Tứ Hải tông nhỏ nhoi, tiên dược này rõ ràng là do Tây Lăng thế gia
bọn ta trồng, cái gì gọi là do các ngươi phát hiện trước?”
Hắn vừa mở miệng, đám người phía sau cũng ào ào lấy ra tiên khí tiên bảo.
“Đúng!”
“Không sai, tiên dược này là do bọn ta trồng vào ba trăm ngàn năm trước!”
“Vốn là đồ của bọn ta, các ngươi còn không mau giao ra đây?”
“Buông tiên dược xuống, cút!”
Vừa nghe thấy bọn họ là người của Tây Lăng thế gia, Chúc Thanh Liên và ba
tên sư đệ kia liền biến sắc.
Tây Lăng thế gia này chính là thế lực tu tiên hàng đầu của Trường Hà Phủ, mặc
dù trong tộc không có Chuẩn Đế, nhưng lại có mấy vị Tiên Vương tọa trấn.
Không phải là thế lực mà Tứ Hải tông có thể so sánh, trêu chọc không nổi.
Bốn người vội vàng tiến lên chắp tay.
“Chư vị, bọn ta sẽ rút lui, tiên dược này là của các ngươi.”
Bọn họ cũng không có cách nào khác.
Biết rõ là đối phương đang chặn đường cướp đoạt, nhưng tình hình bên phía đối
phương mạnh hơn, không thể không cúi đầu.
Nhưng Lý Tuấn Lãng lại không giống như vậy.
“Các sư đệ sư muội, các ngươi nói bừa cái gì vậy?”
“Ba trăm ngàn năm trước, tiên dược này đã sớm tồn tại rồi biết chưa?”
Hắn nhìn đám Tiên Tôn của Tây Lăng thế gia, dương dương tự đắc nói: “Hơn
nữa các ngươi nói đây là của các ngươi, vậy ta đây hỏi các ngươi, đây là tiên
dược gì?”
Thanh niên đội mũ bạc ở phía đối diện kia sửng sốt, hắn làm mấy chuyện cướp
đoạt này cũng không phải lần đầu tiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tên cứng đầu như vậy.
Không nhịn được mà thẹn quá hóa giận: “Ta không cần biết là tiên dược gì, còn
không mau giao ra đây!”
“Trả lời không được rồi đúng không? Xem ra các ngươi muốn động thủ?”
Lý Tuấn Lãng cười ha ha, lấy ra kiếm tiên, uy áp của Tiên Hồn cảnh giới Tiên
Vương nhất phẩm làm toàn trường phải kinh sợ.
Mười mấy người phía đối diện kia kinh ngạc.
Sắc mặt của thanh niên dẫn đầu kia u ám, không ngừng cười nhạo: “Tốt, rất tốt,
Tây Lăng thế gia bọn ta sẽ nhớ lấy!”
“Tiên dược các ngươi lấy đi, ta xem Tứ Hải tông các ngươi còn có thể sống dễ
chịu mấy ngày nữa.”
Sự uy hiếp không chút che giấu này, khiến Chúc Thanh Liên và ba tên sư đệ
biến sắc.
Mấy người vội vàng đến khuyên bảo Lý Tuấn Lãng.
“Sư huynh, chúng ta đắc tội không nổi với Tây Lăng thế gia đâu!”
“Lần này bị bọn họ nhắm trúng, coi như là chúng ta xui xẻo…”
“Bỏ qua đi, nếu không sẽ dẫn tới tai họa.”
Lần đầu tiên Lý Tuấn Lãng xuất môn rèn luyện, làm sao có thể chịu được sự tủi
nhục này.
Nhất là nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của mấy người phía đối diện, càng hận
không thể lập tức rút kiếm giết chết.
Nhưng mà cho dù có thể diệt khẩu ở đây, sớm hay muộn thì đối phương cũng
vẫn có thể điều tra ra thông qua các loại thủ đoạn.
Cũng nhưng vào lúc này, đột nhiên phía trên lại truyền đến một tiếng cười dài.
“y dô, đây không phải là Tuấn Lãng lão đệ sao?”