Lý Tuấn Lãng cũng nghĩ vậy, lúc này mới cùng ba vị sự đệ hết sức phấn khởi
lên lại trên xe Thành Ca.
Còn Chúc Thanh Liên, ánh mắt nàng nhìnThành Ca mang theo sự cầu xin.
Đại lão, nếu cứ tiếp tục như vậy, trời cũng bị chọc thủng đấy!
Vừa rồi mấy Chuẩn Đế ra tay, đã tạo thành thanh thế quá lớn.
Sau khi bọn họ rời khỏi, một vài tiên nhân ở vùng lân cận lần lượt chạy tới đây.
Ban đầu chỉ quanh quẩn một chỗ ngoài Tây Lăng thế gia, rất nhanh đã phát hiện
nơi này đã không còn người sống.
Lần lượt lại có một ít tôi tớ nha hoàn chạy khỏi Tây Lăng gia bị phát hiện.
Vì thế, tin tức Tây Lăng gia bị giết liền truyền ra.
Cả Trường Hà phủ đều chấn động!
Năm vị Tiên Vương của Tây Lăng gia, được xem như là thế lực phải kể tới tại
nơi này.
Cứ như vậy mà biến mất ư?
Vô số tiên nhân cũng tò mò tới, đây đúng là chuyện lớn.
“Thiếu chủ, sau lần này trở về, nhất định phải khiến cho gia chủ dẫn người san
bằng Tứ Hải Tông!”
“Đúng, tuyệt không thể để cho bọn họ sống dễ chịu!”
“Má nó đúng là không biết xấu hổ, đòi tí tiên dược mà dám ra sức từ chối!”
Sắc mặt Tây Lăng Vĩ khi bị một đám người hầu vây quanh cũng thật không tốt,
đến nỗi ngân quan tiên bảo trên đầu cũng rung chuyển.
Trước đó để cho mấy người Tứ Hải Tông kia giao ra tiên dược, bọn họ lại dám
kháng mệnh.
Điều này làm cho hắn có cảm giác thật mất mặt.
Hơn nữa về sau Thành Ca ra trận, hắn bị bắt phải rời đi, càng xem đó là chuyện
vô cùng nhục nhã!
“Chết tiệt, chỉ là Tứ Hải Tông, dám làm mất mặt ta.”
Trong mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn độc ác.
“Con sóng gió này không giết chết bọn họ, từ nay về sau ta sẽ không ở Trường
Hà phủ!”
Đoạn đường này của bọn họ, tốc độ đương nhiên không nhanh bằng Thành Ca.
Thế nên khi Thành Ca đã đến Vô Tưởng kiếm phái, bọn họ mới vừa chạy về
Tây Lăng thế gia.
Từ xa nhìn đã thấy nhà mình bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài.
Xảy ra chuyện gì?
“Cút hết ngay cho ông!”
“Các ngươi làm gì vậy?”
“Muốn tạo phản sao?”
Tây Lăng Vĩ dẫn theo một nhóm hộ vệ xuyên qua đám người, vọt vào.
Rồi thấy rất nhiều tiên nhân đang ở nhà mình dọn đồ đạc, sắc mặt tức giận đến
xanh mét.
“Điên rồi sao?”
“Cha, ngươi ở đâu?”
“Nhị thúc, tam thúc, ngũ thúc các ngươi ở đâu?”
Hắn gầm lên giận giữ và gào thét, cũng chẳng được đáp lại.
Ánh mắt của tiên nhân vùng lân cận nhìn hắn đều hơi kỳ lạ.
Nhưng khi hắn vung kiếm ngăn cản những tiên nhân này đem đồ đạc đi, lại trực
tiếp bị người khác bao quanh.
“Các ngươi muốn làm gì!”
“Ta cảnh cáo các ngươi, Tây Lăng gia của ta không phải dễ chọc đâu…”
Những tiên nhân xung quanh thường ngày đã sớm quen thấy hắn kiêu ngạo
ngang ngược.
Lúc này đâu có đồng cảm, chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng, tất cả đều cười chế
nhạo không ngừng.
“Tây Lăng gia cái gì, đã không còn tồn tại nữa rồi.”
“À, quên mất, vẫn còn ngươi – một con cá lọt lưới.”
“Giết hắn!”
“Đúng, giết hắn!”
Các tiên nhân reo hò ầm ĩ, sắc mặt Tây Lăng Vĩ và đám hộ vệ kia biến sắc.
“Các ngươi nói cái gì?”
“Tây Lăng gia không tồn tại?”
“Ai nói?”
“Bọn ta nói.”
Tiên nhân xung quanh này trước kia sợ Tây Lăng gia, hiện tại cao thủ bị giết
chết không còn một ai, sao còn có thể kiêng kỵ cái gì chứ.
“Xác chết của cha ngươi và trưởng lão nhà ngươi tất cả đều ở đây.”
“Hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, lần này đá trúng tấm sắt rồi?”
“Ha ha ha, đáng đời!”
Nhìn thấy những thi thể bị lôi ra, mặt Tây Lăng Vĩ tái nhợt không còn giọt máu
trong tức thì.
Hắn hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.
“Không thể nào!”
Hắn lắc đầu thật mạnh, còn hộ vệ bên cạnh cũng hỗn loạn như vậy.
“Điều đó không thể nào!”
“Việc này sao lại không thể?”
Có người vui sướng khi người khác gặp nạn nói: “Chính ta tận mắt chứng kiến
sự chấn động của đại chiến, chết rất thê thảm.”
Đại chiến?
Trong nháy mắt Tây Lăng Vĩ đã nghĩ tới mấy người Tứ Hải Tông trước đó.
Chỉ dựa vào mấy người kia?
Không có khả năng!
Chẳng lẽ là…
Hắn nghĩ tới Khương Thành, đây là người duy nhất không nhìn thấu cảnh giới
lúc ấy.
Tiên nhân quanh đây cũng không biết thân phận của hung thủ, nhưng mà cũng
không quan trọng, dù sao Tây Lăng gia từ nay về sau cũng không còn.
Bọn họ cũng chẳng phải tất cả đều là bảo vệ chính nghĩa gì đó…
Chẳng hạn như, toàn thân Tây Lăng Vĩ là tiên khí tiên bảo, đúng là còn cao cấp
hơn đại bộ phận tiên tôn.
Ánh mắt rất nhiều người đều sáng rực lên.
Đối mặt với mọi người từng bước ép sát, sắc mặt Tây Lăng Vĩ tái nhợt không
chịu được luống cuống lên.
Hắn bỗng nhiên gào thét lớn tiếng: “Ông nội của ta là trưởng lão Vô Tưởng
kiếm phái, các ngươi dám to gan động vào ta và Tây Lăng gia của ta, sau này sẽ
gặp tai họa không ngờ…”
“Ông nội mà ngươi nói là vị này sao?”
Có người cười hì hì dùng kiếm chỉ vào xác chết không hoàn chỉnh của vị lão tổ
Tây Lăng gia kia trên mặt đất.
“Cái gì!”
Trước mắt Tây Lăng Vĩ tối sầm, phút chốc sụp đổ.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, không ngờ rằng cũng không
trông cậy vào được.
Không có hai chỗ dựa vững chắc là Tây Lăng thế gia và vị lão tổ kia, hắn cũng
chỉ là một Tiên Tôn bình thường mà thôi…
“Các ngươi muốn làm gì?”
“À, không có gì, chúng ta nhìn thấy toàn thân ngươi rất chói mắt, ngươi mặc rất
không hợp.”
“Đúng vậy, nếu ngươi chủ động cởi ra, tâm trạng của chúng ta tốt, không chừng
sẽ cho ngươi toàn thây…”
Từ trước đến nay đều là mình cướp người khác, lúc này cuối cùng Tây Lăng Vĩ
mới biết được bị cướp là một chuyện uất nghẹn phẫn nộ cỡ nào.
Hắn không chấp nhận được sự thay đổi này.
“To gan, các ngươi dám cả gan đụng đến ta…”
Ầm!
Một luồng ánh sáng từ kiếm trực tiếp xuyên trúng hắn từ phía sau.
“Hừ, đã lưu lạc đến nước này, còn sĩ diện?”
Tây Lăng Vĩ và hơn mười người hầu kia rất nhanh đã bị bao vây trong biển
công kích.
Còn ở bên kia, Thành Ca sớm đã quên Tây Lăng Vĩ.
Hắn đã đưa theo đám người Lý Tuấn Lãng chạy đến Vô Tưởng kiếm phái.
“Mấy người các ngươi chờ bên ngoài một lát.”
“Ta vào trong nối kết chút tình cảm, làm quen một chút, đợi lát nữa rồi gọi các
ngươi vào.”
“Được được!”
Lý Tuấn Lãng nhìn lối vào bí cảnh của Vô Tưởng kiếm phái khí thế to lớn,
trong mắt chỉ có không ngừng rung động và kính ngưỡng.
So với nơi này, Tứ Hải Tông kia của mình chỉ là chuồng gà.
Nơi này thật sự sẽ để mình đi vào làm khách sao?
Khương chưởng môn lắc mình một cái vào trong sơn môn của Vô Tưởng kiếm
phái.
Thần niệm tìm tòi, tông môn này cơ bản nhìn không sót một cái gì.
Hắn cũng không dừng lại, trực tiếp đến bảo các của tông môn này.
Cấm chế và trận pháp bên ngoài làm sao ngăn được hắn, 49 lạc ấn của quy tắc
vừa ra, suýt chút khiến cả bảo các nổ lên trời.
Sau đó giống như cá kình hít nước, thu toàn bộ bảo vật trong bảo các vào túi
mình.
Hành động này, đương nhiên kinh động tới trưởng lão và môn đồ của Vô Tưởng
kiếm phái.
“Người nào!”
“Tên cắp từ phương nào, dám cả gan xông vào tông môn của ta?”
“Dừng tay!”
“Bắt hắn lại!”
Thành Ca cũng không quay lại, vừa thu bảo vật, vừa phất tay, mấy lạc ấn của
quy tắc đã đánh trở về toàn bộ những Tiên Tôn Tiên Vương nhào tới.
Trên dưới Vô Tưởng kiếm phái đều náo động.
Đây là một kẻ địch mạnh trên Chuẩn Đế, căn bản bọn họ không ngăn được.
Trưởng lão và các đệ tử hỗn loạn.
“Mau đi báo với chưởng môn!”
“Chưởng môn không có ở đây…”
“Đi mời Thái thượng trưởng lão!”
Khi bọn họ bận rộn, Thành Ca đã thu xong bảo các rồi.
Sau đó hắn lại chuyển tới đan đường và khí đường - trọng địa của tông môn,
những nơi này đều có tiên đan tiên khí.
Dù sao hắn tới nơi này cũng không thể đi một chuyến vô ích.
Về phần trưởng lão và đệ tử bên ngoài như gặp phải kẻ địch lớn, hắn cũng lười
đáp trả.