“Bọn ta đồng ý vưới ngươi!”
“Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là Đại hiền giả đầu tiên của Thần Điện bọn ta.”
“Từ nay về sau, không ai có thể trên cơ ngươi được.”
“Hi vọng sau này ngươi thật sự có thể chỉ dẫn Bạch Huyền tộc…”
Sau khi Đại điện chủ chính thức tuyên bố tin tức này, cả hiện trường im lặng
đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng vậy.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nỗi.
Thật sự đồng ý rồi ư?
Một Cực Huyền cảnh, ngày đầu tiên gia nhập Thần Điện mà đã có thể ngang
hàng với Đại điện chủ rồi ư?
Chuyện này chắc chắn không phải là mơ đấy chứ?
Khi Khương Thành đưa ra điều kiện này, bọn họ còn cho rằng chư vị Điện chủ
sẽ tức giận mà ra tay trấn áp, thậm chí là giết hắn.
Nhưng còn bây giờ, “Đại hiền giả” này lại trở thành thật ư.
Từ nay về sau, chi ít trên danh nghĩa thì Thần Điện của Bạch Huyền tộc sẽ có
hai người đứng đầu tối cao, đây đúng là thay đổi về chính trị mà!
Trên gương mặt Thành ca cũng nhìn không ra cái gì gọi là vui sướng đến điên
cuồng cả.
Đối với ca này mà nói, Đại Hiền giả của Bạch Huyền tộc chỉ là một danh hiệu
bình thường trong số những danh hiệu của hắn mà thôi.
Miễn cưỡng thì cũng có thể xứng với thân phận của hắn.
“Vậy được, còn có điều kiện thứ hai…”
“Cái gì? Ngươi còn có điều kiện ư?”
Mộc Linh điện chủ trực tiếp nhảy ra, tức giận đến nỗi không thể khống chế
được, lấy ra Huyền Khí.
Hắn thật sự muốn xử chết tên tiểu tử này, chỉ tiếc rằng bây giờ hắn có Đại điện
chủ và những điện chủ khác bảo vệ nên làm không được mà thôi.
Trong lòng cũng đã nhịn rất lâu rồi.
“Ta cảnh cáo ngươi đừng có quá đáng.”
“Đại điện chủ, ngươi không nhìn ra sao, hắn đang muốn lấy chúng ta làm trò
cười mà!”
Đại điện chủ và những điện chủ khác cũng không thể không thầm chau mày.
Vị trí Đại hiền giả cũng đã đủ khiến bọn họ đua đầu rồi, bây giờ lại còn có điều
kiện khác nữa, bọn họ đúng là có chút không được vui rồi.
“Ngươi còn có yêu cầu gì?” Đại điện chủ kiên nhẫn hỏi.
“Nghi thức Phụ linh.”
Thành ca chỉ vào Giáng Linh đài: “Sau này ta còn cần phải dùng rất nhiều lần.”
“Hả?”
Đầu óc mấy vị điện chủ mới thoải mái một chút, yêu cầu này cũng gần như với
Đại hiền giả khi nảy, chỉ có điều có thể xem như là việc nhỏ không đáng kể.
Nghi thức Phụ linh của bọn họ vốn dĩ luôn luôn mở.
Suy cho cùng thì Bạch Huyền Tộc cũng nhiều người như vậy, gần như ngày nào
cũng có người đến đây Phụ linh.
Thứ này là để cho người ở Phàm Huyền Cảnh Cửu Trọng sắp sửa đột phá dùng,
đối với Thần Điện mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.
Đương nhiên, Thành ca trong một lần mà đã hấp thụ hết tất cả Huyền Linh thì
lần sau phải bổ sung thêm Huyền Thạch, đúng là có chút hao phí.
“Không phải ngươi vừa mới Phụ linh rồi sao?”
Một người chỉ có một cơ hội Phụ linh.
Khương Thành đã đột phá đến Cực Huyền Cảnh rồi.
Theo lí mà nói, cảnh giới này nếu vào Giáng Linh đài lần nữa thì cũng chẳng có
bất kì phản ứng nào cả.
Đương nhiên Thành ca cũng sẽ không nói cho bọn họ biết bản thân có thể làm
được một ngàn Huyền Văn.
Chỉ có thể nói bừa né tránh: “Huyền văn của ta rất đặc biệt, có thể tiếp tục Phụ
linh.”
Lời này vừa nói ra, mọi người dưới Đại điện chủ đều kinh ngạc không tưởng.
“Lại còn có thể tiếp tục Phụ linh?”
“Trời ạ, lại còn có cả chuyện này ư?”
“Huyền Văn của ngươi là phẩm cấp nào chứ?”
Thành ca lại có được chút ít giá trị chấn kinh hiếm hoi, và thế là thỏa mãn bọn
họ: “Vượt qua cấp Hoàng Kim, có lẽ gọi là Tử Kim vậy, ta cũng nói không rõ
được.”
Nói xong, hắn chủ động thúc động công pháp, tế Huyền Văn của mình ra khỏi
cơ thể.
Mọi người lũ lượt trố mắt nhìn, giống như nhìn một thần vật vậy.
Ánh mắt những điện chủ càng nồng nhiệt hơn.
“Tử Kim, lại có cả tầng lớp Tử Kim ư!”
“Trời ơi…”
“Đúng là mở mang tầm mắt mà.”
“Cái này vừa nhìn đã biết cao hơn tầng Hoàng Kim nhiều rồi.”
“Hóa ra Huyền Văn tầng Tử Kim còn có thể Phụ linh nhiều lần ư?”
Thành ca khua tay: “À há…”
Dù sao thì trong lịch sử Bạch Huyền Tộc cũng chẳng có Huyền Văn tầng lớp
này, hắn bịa như thế nào chả được.
Sau khi thu hồi Huyền Văn, chư vị điện chủ vẫn còn dư âm chưa hết.
Đại điện chủ hạ lệnh ngay tại chỗ: “Từ nay về sau, đại hiền giả có thể đến Phụ
linh bất cứ lúc nào.”
Những chấp sự và hộ vệ trưởng trực tiếp canh giữ Giáng Linh đài liền nhận
mệnh lệnh.
Nhìn vào ánh mắt Thành ca lần nữa, giống như cháu trai nhìn ông nội vậy, run
rẩy cẩn thận theo, không dám có chút bất kính nào.
Thành ca cũng lười phải so đo với bọn họ.
Đầu tiên hắn đến trước mặt tu sĩ khi nảy xếp hàng ngay trước hắn.
“Lão đệ, ngươi tên gì?”
Tu sĩ đó toàn thân run lẩy bẩy, thân phận bây giờ của Khương Thành đã khác
một trời một vực rồi.
Hắn liền cẩn thận nói: “Bẩm Đại hiền giả, ta họ Vệ, tên Anh Triết.”
Thành ca cười vỗ vai hắn: “Thế nào, có hứng thú cùng ta vào Thần Điện
không?”
Vệ Anh Triết cũng rất tốt, từ đầu đã giúp hắn phổ cập kiến thức rồi.
Sau đó sợ hắn đắc tội với người khác nên khuyên nhủ rất nhiều lần, cũng có thể
xem như có ý tốt rồi.
Mà ván cá cược khi nảy hắn cũng không tham gia.
Thành ca trước nay là người ăn miếng trả miếng nên cũng không ngại dìu dắt
hắn.
Những người xung quanh lập tức nhìn Vệ Anh Triết bằng ánh mắt nồng nhiệt,
đây như là Phượng hoàng bay đến cành cao vậy.
Bản thân Vệ Anh Triết giống như bị ngọn núi vàng đè trúng vậy, thích đến mức
không có lời nào được mạch lạc.
“Ta bằng lòng, bằng lòng.”
“Cảm ơn Đại hiền giả.”
“Cảm ơn đại điện chủ, cảm ơn các vị điện chủ…”
Bây giờ Khương Thành là người đứng đầu Thần Điện.
Có lời này của hắn, tư chất của Vệ Anh Triết cho dù có thế nào đi nữa thì đãi
ngộ trong tương lai cũng sẽ không kém.
Bọn họ sao có thể không ganh tị cơ chứ.
Đặc biệt là những tu sĩ đến kiểm tra cũng Khương Thành, trong lòng cũng hối
hận vô cùng.
Vệ Anh Triết với hắn cũng chỉ gặp nhau một cách tình cờ, nói chuyện với nhau
có mấy câu giao tình mà thôi.
Nếu như thái độ bản thân khi nảy tốt hơn một chút, nhưng mà bây giờ cũng đã
muộn rồi…
Hơn nữa, bây giờ Khương Thành cũng đã nhớ lại vụ cá cược khi nảy rồi.
“Gì ấy nhỉ, ta lúc nảy hình như đã vượt qua 1600 Huyền Linh rồi nhỉ?”
Ánh mắt hắn dừng trên người Hạ Lâm: “Theo như ước hẹn, không phải các
ngươi nên làm gì đó chứ?”
Mặt Hạ Lâm biến sắc đến khó coi.
Là một thiên tài xa gần đều nghe danh, hắn cũng có chút cao ngạo.
Chuyện phải cởi hết đồ lăn lộn mấy vòng ở Thần Điện này hắn không thể chấp
nhận được.
Chỉ có thể khom lưng, cắn chặt răng nói: “Ngươi bây giờ là một Đại hiền giả
cao quý, hà tất lại so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này với ta chứ…”
Lời nói mang hàm ý sâu xa, một “nhân vật lớn” như ngươi mà lại đi so đo tính
toán với kẻ nhỏ bé tầm thường như ta thì đúng là mất đi khí thái mà.
Bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời vậy đấy, nhưng trên thực tế lại là xem
thường, sỉ nhục Thành ca.
“Sao có thể nói như vậy được chứ.”
Khương hiền giả ngắt lời hắn: “Chuyện nào ra chuyện đó, bất cứ ước hẹn nào
thì cũng là Thần Thánh, làm gì có phân to nhỏ chứ?”
Thành ca vẫn muốn tính toán.
Lúc trước các ngươi sướng mồm lắm mà, bây giờ lại đi khuyên ta rộng lòng ư?
Vốn dĩ chỉ nói bò một vòng, nhưng bản thân ngươi lại thêm điều kiện là phải
cởi sạch đồ nữa, lại còn không chịu đi mà ngăn ta. Ta không thỏa mãn cho
ngươi thì lại có lỗi với ngươi quá.
“Đây lại là chuyện gì nữa đây?”
Những vị điện giả mặt đầy kinh ngạc.
Không dễ dàng gì mới chiêu mộ được vị tổ tông này vào, đừng gây nên chuyện
phiền toái nữa.
Hộ vệ trưởng và những hộ vệ ở bên liền nói ra chuyện xảy ra trước đó.
Chư vị điện chủ vừa nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười.
Với một ánh nhìn của Chiến Linh điện chủ, những hộ pháp và chấp sự ở kế bên
liền đi lên.
Chìa tay với Hạ Lâm và mấy tu sĩ khác, mặt không chút biểu cảm.
“Xin mời!”
“Các ngươi xúc phạm đến Đại hiền giả, vốn phải chết, nhưng bây giờ chỉ cần
thực hiện theo lời ước định, còn không mau cảm ơn Đại hiền giả khoan dung độ
lượng ư?”