Sau khi những điện chủ rời đi, Hiền giả cung này cũng được bố trí bốn hộ pháp
và mấy mươi chấp sự và cả một hộ vệ.
Có thể coi như là lực lượng trước mắt thuộc về Khương Thành rồi.
“Tham kiến Đại hiền giả.”
Mọi người ngay ngắn hành lễ.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơn người: “Bi chức là Nhậm Hoằng,
nhận mệnh của Đại điện chủ đứng đầu đại hộ pháp Hiền giả cung.”
“Vẫn mong Đại hiền giả hạ lệnh!”
Hạ lệnh?
Hạ lệnh gì chứ?
Thành ca vốn không có ý định chỉ huy những người này, suy cho cùng thì
những thuộc hạ cấp Chuẩn đế của hắn cũng đã có mấy mươi người rồi.
Đến nay với những thuộc hạ này hắn cũng không nghĩ ra được trò gì vui để cho
họ làm.
Thế là hắn khua tay: “Các ngươi bình thường xử lí mấy nhiệm vụ hằng ngày ra
sao thì hôm nay cứ theo đó mà làm đi.”
Mọi người ngơ ngác, vốn cứ nghĩ Đại hiền giả này là chức quan mới nhận nên
phải ra uy trước chứ.
Không ngờ lại thư thái như vậy.
Nhậm Hoằng thở ra nhẹ nhõm.
Hắn cũng biết, vị Khương hiền giả này lúc trước cũng chỉ là Phàm Huyền cảnh
cửu trọng mà thôi.
Nếu như thiên phúc của hắn không kinh người đến vậy, cộng với việc Đại điện
chủ đích thân hạ lệnh, hắn sẽ không phục một tiểu bối như vậy.
Theo như hắn thấy, một tiểu bối dường như không có chút kinh nghiệm nào như
hắn thì chẳng làm nỗi Điện chủ.
Nếu thật sự tùy tiện hạ lệnh, có thể sẽ tạo nên một mớ hỗn loạn.
Bây giờ Thành ca không lo gì cả, chỉ một lòng hoài niệm.
Sau khi bọn họ lui đi, Thương Linh trong tối cuối cùng cũng nhịn không được
mà cười nhạo hắn.
“Ngươi đúng là xảo quyệt, không những đã trà trộn vào sở chỉ huy của người
Huyền tộc, mà còn có được địa vị cao như vậy nữa.”
“Tương lai sau khi bọn họ biết được chân tướng, không biết sẽ nghĩ như thế
nào.”
Thành ca khẽ cười: “Là bọn họ nhiệt tình mời ta mà, ta đâu thể cứ không nể mặt
vậy chứ.”
“Tương lai nếu có một ngày thân phận bị bại lộ, ngươi sẽ đối phó bọn họ thế
nào?”
“Ta đâu có ý định đối phó bọn họ.”
Thành ca chán nản khua tay: “Ta biết tốt xấu mà, lần này coi như nợ họ một ân
tình.”
Mở hệ thống thương thành ra, hắn vốn định đổi một ít Huyền nguyên quả cao
cấp để tăng cảnh giới.
Nhưng nghĩ một hồi, lỡ như tiến đến Động Huyền cảnh hay cảnh giới cao hơn,
vậy đến lúc đó còn có thể sử dụng Huyền Văn của thương thành nữa không,
nhưng điều này vẫn không biết được.
Giống như quy tắc chủ, chỉ có đến được Thánh giai thì lúc đó mới lĩnh ngộ
được.
Còn lạc ấn của quy tắc, chỉ có khi tăng đến Chuẩn đế mới có thể có được.
Đừng đến lúc tất cả Huyền Văn trong thương thành đều biến thành một màu
xám không thể dùng được, đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp.
Giáng linh đài bên đó, còn phải cần mấy ngày mới khôi phục được Huyền linh
nên hắn tạm thời không qua đó.
Thế là mở Bí không thánh sa ra, quyết định tăng cấp Huyền văn lên một chút.
Huyền phách giống như một tâm quy tắc phiên bản thu nhỏ thuộc về chính
mình, còn Huyền văn thì quyết định thuộc tính của tâm quy tắc.
Tiên giới bên đó, tăng một lực quy tắc căn bản chỉ có thể dựa vào cảm ngộ mơ
hồ.
Còn ở Huyền giới bên này, tăng đẳng cấp của Huyền văn, thực ra cũng như tăng
lực quy tắc.
Mà Huyền văn ngoại trừ cảm ngộ và tu luyện, còn có thể dựa vào luyện hóa Bí
không thánh sa mà tăng lên.
Theo như miêu tả của thương thành, mỗi một Bí không thánh sa đều chứa sức
mạnh không thể nói được.
Thành ca đương nhiên sẽ không cảm ngộ từ từ.
Nhìn giá cả của bảo vật, Bí không thánh sa cửu phẩm cao nhất, giống với tiên
đan cửu phẩm của tiên giới bên kia.
Nguyên tắc vốn là nên dùng thì cứ dùng, hắn đổi mười kiện Bí không thánh sa
trước.
Sau đó trong lòng bàn tay hắn xuất hiện mười viên phát ra những tia sáng màu
tím, những hạt thánh sa ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Chuyện này khiến Khương hiền giả có chút hoang mang.
“Cmn, sao một kiện chỉ có một hạt?”
“Giá cả một viên đã tương đương với tiên đan cửu phẩm rồi?”
Hắn vốn tưởng một kiện Bí không thánh sa, ít nhất cũng phải có một nhúm.
“Lừa đảo quá rồi?”
Nếu như lời này truyền đến tai người khác, có lẽ sẽ bị tức chết.
Tầng một của Khư giới tìm được thánh sa lục phẩm đã là rất tốt rồi.
Mà so với tiên đan, cấp của bảo vật này hơn nhau một cấp, thì giá cả và hiệu
quả cũng khác nhau một trời một vực rồi.
Bí không thánh sa cửu phẩm, Đại điện chủ bọn họ cả đời này cũng chưa thấy
qua.
Vốn cứ nghĩ quá trình này sẽ diễn ra rất nhanh, giống như khi uống thuốc, mười
viên tiên đan một lần cũng được.
Thế nhưng lần này, thì lại chậm hơn cả trăm lần so với những gì hắn nghĩ.
Hạt thánh sa đầu tiên, hao phí cả… mười lăm phút.
Tuy thực tế cũng nhanh nhưng đối với Thành ca lại lâu vô cùng.
Hiệu quả vẫn rất rõ ràng.
Huyền văn cảnh giới tổng cộng có bảy trọng.
Chỉ một hạt thánh sa xuống, huyền văn tử của hắn đã tăng từ nhất trọng lên nhị
trọng.
Chuyện này giống với Cực huyền cảnh, quá trình cảm ngộ Huyền lực đạt đến
Động Huyền cảnh.
Tốc độ này, đã là ở cấp bậc gây kinh hãi rồi.
Nếu đổi thành những tu sĩ khác, dù có thánh sa cửu phẩm cũng không thể nhanh
được đến vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, phẩm cấp huyền văn của bọn họ không được, hiệu
quả hấp thụ thánh sa và tốc độ luyện hóa đều sẽ kém hơn rất nhiều lần.
Nhưng mà Khương chưởng môn lại chẳng nghĩ đến những chuyện này.
Ca này tu luyện vẫn cứ luôn hack, sớm đã quen với nó rồi.
Sau đó hắn càng ngày càng hơn thế, sau khi lại hấp thụ tiếp năm hạt nữa, Huyền
văn tử đã đạt đến tam trọng.
Lúc này, trên tử huyền văn đó đã dập dờn một lớp khói xám, trở nên thoắt ẩn
thoắt hiện.
Từng hùn tử khí cứ như muốn vượt khỏi cơ thể đi ra ngoài.
Sau hai mươi bảy hạt, lực tử đạt đến tứ trọng, làn khói xám của huyền văn trên
người hắn đã hình thành nên một lớp khói hư nhàn nhạt.
Sau một trăm hai mươi ba hạt, lực tử đạt đến ngũ trọng, cảnh giới huyền văn
này đã ngạo nghễ ở cấp bậc của Đại điện chủ.
Chỉ là trước mắt huyền đan của hắn vẫn đang ở Cực huyền cảnh, cho nên không
phát huy nỗi uy năng của Thiên huyền cảnh.
Lúc này, huyền văn tử của hắn đã chọc thủng làn sương mù, phát ra ánh sáng
chói lọi, giống như bất cứ sự tồn tại nào cũng không thể che lấp được sự rực rỡ
của nó.
Rõ ràng hắn đóng cửa ở trong phòng tu luyện, những hộ vệ và chấp sự ở bên
ngoài ai ai cũng lộ rõ vẻ mặt hoặc kinh sợ hoặc mê hoặc.
Lực tử đó quá mạnh, đến cả bọn họ ở cách một căn phòng cũng cảm nhận được.
Nhưng mà, sau khi Thành ca tốn mấy ngày, lại luyện hóa xong sáu trăm hai
mươi sáu hạt Thánh sa, để lực tử tăng đến lục trọng, cảm giác không thoải mái
của bọn họ cũng biến mất.
Huyền văn tử lúc này, đã đạt đến bước trở lại nguyên trạng rồi.
Rõ ràng lực tử trở nên càng ngày càng lớn, nhưng làn khói xám lại thu lại hết
toàn bộ, tất cả những khí tức hơi thở mà huyền văn ẩn giấu, bên ngoài nhìn vào
đã không còn đáng kể.
Bây giờ cho dù Đại điện chủ có đến, cũng không thể cảm nhận được sức mạnh
huyền văn của hắn rốt cuộc mạnh đến nhường nào.
Thành ca lúc này mới dừng lại.
Không phải hắn không muốn tu luyện đến thất trọng, mà theo như tính toán thì
thất trọng chi ít phải cần đến hơn ba ngàn hạt thánh sa.
Không chỉ điểm công đức quá nhiều mà thời gian còn quá lâu nữa.
Xem ngày chắc Giáng linh đài bên đó cũng bổ sung xong rồi, hắn quyết định đi
làm một loại sức mạnh huyền văn.
Còn bên kia, Lôi Cao đang điên cuồng đập nát đồ đạc ở trong điện của mình.
“Đáng chết!”
“Đáng chết, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?”
Tuy lần trước Thành ca chỉ vứt hắn ra ngoài, căn bản chẳng hề đánh hắn, nhưng
vết thương của hắn đến hôm nay mới miễn cưỡng coi như khỏi.
Vẫn là điều kiện của Mộc Linh điện bên này tốt.
“Hắn không những không chết, mà còn làm cái chức Đại hiền giả gì đó?”
“Các điện chủ điên rồi sao?”
“Không thể tha thứ, ta phải giết hắn.”
“Câm miệng!”
Mộc Linh điện chủ với vẻ mặt u ám đi đến