Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 620




Trong nháy mắt, tất cả hộ vệ thực tập, hộ pháp, chấp sự trong sân thần điện đều

giống như cây giống bị phơi nhiễm trong nhiều năm.

Da thịt của bọn họ xuất hiện vô số vết nứt.

Bắt đầu nứt nẻ, khô cạn, héo rụi…

Sau đó, lặng lẽ không tiếng động rơi vào trong sự tuyệt vọng và kinh hãi.

Toàn bộ quá trình nhanh đến mức không thể nào tin được.

Thật là giống như một bệnh dịch lây lan nhanh chóng.

Bao phủ tất cả phương hướng…

Hiệu quả thu hoạch của Đại Nhật Kiếm Tâm này đối với các tu sĩ cấp thấp,

tưởng chừng như đến mức kinh hoàng.

Không riêng gì bọn họ, nhiều người của Hắc Huyền tộc quỳ ở bên ngoài cũng

không thể đứng dậy được nữa.

Mặt trời chói chang đến mức, sinh linh đồ thán!

Thậm chí Lê Hàn Ngọc vừa kín đáo đến được vùng lân cận của thần điện, toàn

thân cũng khó chịu một hồi.

Lực hút to lớn lan từ trong ra ngoài, cuối cùng lại bức ép từ trong người nàng

phun ra một ngụm máu tươi.

Khiến nàng trở nên yếu ớt.

Nàng không biết được bên trong xảy ra chuyện gì, còn nghĩ do bản thân không

cẩn thận chạm vào vùng cấm nào đó, bị Hắc Huyền tộc phát hiện rồi chứ.

Cũng may mặt trời gay gắt ở nơi đó sau khi bùng nổ liền lụi tàn ngay.

Cùng lúc đó tại thần điện Hắc Huyền Tộc, chỉ còn lại vài người sống sót.

Ngoài những tên điện chủ ra, còn lại bất kể là hộ pháp chấp sự hay là hộ vệ

trưởng, tất cả không còn một ai sống sót.

Mà tình hình của bọn họ cũng vô cùng nhếch nhác thảm thương, mọi người đều

yếu ớt và bị thương.

Thành ca vẫn còn chưa vừa ý.

“Sao mà Đại Nhật Kiếm Tâm không trực tiếp giết chết được bọn họ thế?”

Không còn cách nào khác, cuộc tấn công bao phủ này có phần phân tán.

Cảnh giới huyền văn của hắn là rất cao, tầng thứ sáu có thể so sánh với Đế

Huyền cảnh, nhưng nói chung huyền phách vẫn đang là Cực Huyền cảnh.

Dưới sự hạn chế của thứ bậc huyền phách, uy lực có thể phát huy ra vẫn chưa

đủ để có thể bao phủ một cái là trực tiếp nghiền nát Tiên Vương.

“Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn!”

Đại điện chủ Hắc Huyền đã đạt đến Thiên Huyền cảnh lục trọng giống như một

con sư tử bị thương nặng, trong mắt tỏa ra oán hận và đau đớn hung tàn.

“Ngươi tên tà ma…”

Sau trận chiến này, cho dù hắn vẫn có thể sống sót, nhưng Hắc Huyền tộc cũng

chẳng khác nào đã sụp đổ.

Thần điện là nơi tập hợp bộ phận thiên tài, tinh hoa tốt nhất của một tộc.

Cứ như vậy mà bị tàn sát không sót một ai.

Dù cho tà ma dị giới lần đầu tiên xâm nhập vào huyền giới vào mười vạn năm

trước, thì cũng còn lâu mới gây ra cho bọn họ tổn hại lớn như thế này.

Vào lúc đó bọn họ còn có thể ngăn chặn được một chút.

Cho dù không đánh lại, cũng còn có thể chạy có thể trốn.

Nhưng lần này đối diện với Khương Thành, bọn họ chặn không nổi, chạy không

thoát, trốn không thành.

Thành ca lại một lần nữa giương kiếm lên, loại chỉ trích này đối với hắn mà nói,

một chút ít sát thương cũng không có.

“Không phải các ngươi gấp rút áp giải ta đến đây hay sao?”

“Cảnh tượng này chắc là hài lòng rồi chứ?”

Hỏa Linh điện chủ của Hắc Huyền tộc là người bắt Thành ca về đột nhiên hiểu

ra.

Khó trách lúc đó người này lại một mình xuất hiện tại cái thành nhỏ đấy, bên

cạnh một cao thủ Địa Tàn các trói buộc hắn đến bàn giao cũng không có.

Hắn không khỏi nghẹn ngào kinh hãi hét lớn: “Ngươi cũng tiêu diệt Địa Tàn các

rồi?”

“Chút nữa thôi là ngươi có thể gặp lại bọn họ rồi, tiếp tục ở giao dịch với bọn

họ ở dưới đất nhé.”

Kiếm của Thành ca thẳng thừng chém về phía trước.

Một hình cung như mặt trăng khuyết chém ra phía trước, trong chớp mắt liền

kéo dài hàng nghìn dặm.

Nếu như nhìn thẳng vào nó, sẽ nhìn thấy một sợi tơ màu trắng bạc đang nhanh

chóng tiến lại gần.

Chết khi chết, trong lòng Hỏa Linh điện chủ hối hận vô cùng.

Lúc đó rõ ràng bản thân đã nhìn ra có gì đó không đúng, nhưng vẫn bắt tên tà

ma dị giới đáng sợ này về thần điện.

Hắn giương huyền khí chém mặt trăng khuyết kia.

Sau đó, huyền khí của hắn tan vỡ không tiếng động.

Vết vỡ ngay ngắn chỉnh tề.

Mặt trăng khuyết nhanh chóng tiến gần hắn, huyền giáp và cơ thể hắn cũng

giống vậy xuất hiện các vết vỡ ngay ngắn vô cùng.

Đại điện chủ và hai tên điện chủ khác kinh hãi bay lên không trung.

Nhưng khó hiểu là, trước mặt bọn họ cũng xuất hiện mặt trăng khuyết màu

trắng bạc đó.

Nó giống như có thể cảm nhận được hơi thở của mọi vật, ở khắp mọi nơi…

Sau khi tất cả điện chủ và hộ pháp trong điện ngã xuống, phía xa truyền đến vô

số âm thanh nổ tung sụp đổ.

Bất luận là mái nhà của cung điện hay là loạt núi ở phía xa, đều bị cắt ngang mà

sụp đổ.

Thật là một loạt tai họa.

Khương chưởng môn vội vã thu hồi bản lĩnh.

“Con mẹ nó, hóa ra Tế Nguyệt Kiếm Tâm này mới là đại sát khí à!”

“Ngay cả tiêu hao cũng quá nhiều rồi.”

Tế Nguyệt Kiếm Tâm cứ như vậy mà chém một đường, xém chút nữa làm sạch

luôn tiên lực trong cơ thể của hắn.

Làm hại Thành ca phải vội vã lấy ra tiên đan uống một chút cho đỡ sợ.

Cuộc chiến cứ nhẹ nhàng như vậy mà kết thúc, thần điện Hắc Huyền Tộc từ đây

trở thành lịch sử.

Thành ca cứ như là một chú ong nhỏ cần cù, lại vui vẻ bắt đầu công cuộc thu

thập chiến lợi phẩm.

Kho cất giữ của thần điện, phong phú hơn Địa Tàn các bên kia nhiều.

Thần điện của huyền giới, cũng không thể nhìn nhận như là mấy Tiên môn đỉnh

cấp có Tiên Vương tọa trấn ở trung tiên giới được.

Mặc dù Tiên môn, Ma môn ở trung tiên giới mọc lên như rừng, nhưng mà trong

đó cũng chỉ có bốn thần điện.

Một thần điện không tập trung một đến phần tư nguồn tài nguyên của một giới,

nhưng ít nhất cũng phải đến một phần mười.

Thành ca nhanh chóng bận rộn đến nỗi mặt mày hớn hở.

Mà Lê Hàn Ngọc đang ở bên ngoài ẩn nấp vào một góc khuất, sau khi hai tay

run rẩy uống vào hai viên hồi phục huyền đan, bắt đầu khôi phục trạng thái.

Không còn cách nào, lực hút của Đại Nhật kì lạ vừa rồi khiến nguyên khí của

nàng bị tổn thương nghiêm trọng.

Sau vài canh giờ, máu của Lê mỹ nữ đã hồi phục đầy đủ lại một lần nữa, nàng

nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Trong mắt cũng một lần nữa bùng sự nhiệt huyết một đi không trở lại.

“Cho dù có chết, ta cũng phải cứu ngươi trở về.”

Sau đó, nàng lại bí mật đi về phía thần điện.

Lê Hàn Ngọc ở Bạch Huyền tộc thường xuyên dẫn đội đi làm nhiệm vụ, kỹ

năng chuyên nghiệp vẫn là vô cùng vững vàng, kinh nghiệm phải gọi là phong

phú.

Trên đường đi, nàng cực kì thận trọng tránh né những nơi có thể tồn tại Linh

Văn và các khu vực phục kích bị cấm.

Cũng tránh né những nơi quan trọng mà bản thân nghĩ rằng có thể sẽ có lực

lượng phòng thủ.

Dần dần, nàng bí mật tiến vào bên ngoài phạm vi thần điện.

Toàn bộ quá trình khá là thuận lợi, thuận lợi đến nỗi nàng cũng nghi ngờ thực

lực của bản thân có phải tăng lên rồi hay không.

Khi gần đến bên trong phạm vi, nàng dự định bắt một tên chấp sự trước, tra hỏi

tin tức của Thành ca một chút.

Ví dụ như hắn bị nhốt tại nơi nào, tình hình hộ vệ bên đó, có lối đi bí mật nào để

đến đó hay không.

Thậm chí nàng đã nghĩ tới việc cướp tín vật của chấp sự Hắc Huyền tộc, sau đó

giả mạo làm chấp sự ở đây trà trộn vào khu vực trung tâm.

Nhưng quá trình này, không hề đơn giản như vậy.

Không phải nàng bị người khác phát hiện, mà là nàng chui qua chui lại, bận rộn

đến hơn nữa ngày, trốn ở mấy khu vực khuất mà ngồi chờ, cứ thế không thấy

một người sống nào ở thần điện.

Có chuyện gì xảy ra rồi?

Lẽ nào người ở thần điện Hắc Huyền Tộc đều ra ngoài rồi?

Không thể nào chứ?

Vừa nãy khí thế ở bên trong vẫn còn lớn như vậy mà.

Cũng có thể là có chuyện lớn, tất cả mọi người đều bị tập trung lại một chỗ?

Nàng chỉ có thể kiên cường, mạnh dạn tiếp tục len lỏi vào bên trong thần điện.

Càng đến gần bên trong thần điện, phòng ngự càng nghiêm ngặt, hơn nữa cấm

chế và Linh Văn cũng tầng tầng lớp lớp.

Tốc độ tiến vào của nàng cũng không thể không chậm lại vài phần, càng trở nên

cẩn thận.

Cho dù là như vậy, nàng cũng có hai lần chạm vào Linh Văn ở bên trong.

Không phải là nàng sơ ý, mà là thân phận ngoại tộc của Bạch Huyền tộc, ở một

số nơi sẽ lập tức bị nhận biết tấn công.

Điều đó khiến cho nàng thầm kêu la tuyệt vọng.

Nhưng ngoài dự đoán của nàng là không hề có kẻ địch vây quanh.

Nàng và những Linh Văn kia chiến đất rất lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi khó

khăn, lúc này mới tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi trôi qua hơn mười canh giờ, nàng mới xem như tiếp cận được bên trong

trọng địa.

Mà lúc này, phía trước nàng xuất hiện một người.

Chính là Khương hiền giả - kẻ vừa mới bận rộn xong, đang nhét một số chiến

lợi phẩm cuối cùng vào bên trong nhẫn trữ vật.