Hai người nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Sau khi lặng im trong giây lát, không hẹn mà cùng mở miệng.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Thành ca cố ý yếu ớt nhún vai: “Ngươi không biết sao, ta bị bọn họ bắt tới!”
“Đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận kinh động đến kẻ địch!”
Lê Hàn Ngọc đè thấp âm thanh, nhìn xung quanh tràn ngập cảnh giác, lúc này
mặt mới không thay đổi nói: “Ta đến đưa ngươi trở về.”
“Đừng tưởng rằng ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay ta!”
Vậy mà nàng lại tới cứu mình?
Thành ca khá kinh ngạc.
Còn phần uy hiếp phía sau, ngược lại thì tự động loại bỏ.
Có lầm hay không, một ngày kia mình lại được người cứu?
Hơn nữa người đầu tiên xuất hiện chính là em gái nhìn như lạnh lùng bạc tình
này?
“Khụ, yên tâm đi, trong thần diện Hắc Huyền tộc đã không còn người nào sống
sót nữa rồi.”
“Ờm.”
Đầu tiên Lê Hàn Ngọc gật đầu, chợt thấp giọng kinh ngạc hô lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Thần điện của Hắc Huyền tộc không còn người sống ư?
Nói mớ à?
Vẻ mặt Thành ca không biết nói gì: “Ngươi đã đi vào nơi này, ven đường không
nhìn thấy xác chết sao?”
Quả thực Lê Hàn Ngọc không thấy.
Người chết đều ở chủ điện và quảng trường trung tâm của thần điện, khi nàng
tiến vào cẩn thận chặt chẽ như vật, đương nhiên là tránh được nơi đó.
Nhưng cẩn thận liên tưởng một chút tình trạng kỳ dị dọc đường đi trước đó,
nàng lại không thể không tin vài phần.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao thần điện của Hắc Huyền tộc lại không có người sống?”
Thành ca cười tủm tỉm nói: “Bọn họ đều bị giết rồi, ngươi đến chủ điện bên kia
nhìn thì sẽ biết.”
Lê Hàn Ngọc lập tức bỏ hắn lại bay qua.
Đây là một chuyện lớn đó!
Thành ca phía sau hơi phiền muộn.
Mỹ nữ, không phải ngươi tới cứu ta sao?
Ta ở ngay trước mắt ngươi, ngươi lại vội vã chạy đi xem xác chết thế hả?
Lê Hàn Ngọc rất nhanh đã nói không nên lời.
Từ trước đến nay tâm tính nàng lạnh nhạt, nhưng đến lúc này cũng không thể đè
ép nổi nỗi khiếp sợ trong lòng.
Xuất hiện ở trước mặt nàng, là xác chết nằm dày đặc.
Bên Hắc Huyền thần điện, từ hộ vệ thực tập tới đại điện chủ, chết không sót một
ai.
Xác chết mỗi người đều có thể tìm thấy tại đây.
Thần điện Hắc Huyền sừng sững không biết trên dưới hàng triệu năm bị hủy
diệt…
Khi trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ này, đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu
đạt cảm nhận trong lòng.
Là nên vui mừng sao?
Dù sao Hắc Huyền tộc là kẻ địch lớn nhất của Bạch Huyền tộc, đương nhiên kẻ
địch bị giết, hẳn nên ăn mừng.
Nhưng mà lúc này, nàng chỉ cảm thấy máu trên người đều đang đóng băng.
Sự ớn lạnh cực hạn đánh tới óc nàng, làm cho cuộc đời này của nàng lần đầu
tiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Đừng nói nàng là nhân sĩ chuyên nghiệp, mặc dù là người ngoài ngành cũng
nhìn ra được, người chết bên trong nơi này, có gần 20 vạn người còn chưa kịp ra
tay.
Binh khí của bọn họ chưa hề rút ra, hơn nữa chết rất chỉnh tề.
Không biết tại sao, lại mất đi tính mạng cùng một lúc.
Quả thực chính là cuộc tấn công không thể chống lại cũng không thể diễn tả
được.
Mà mấy vị điện chủ bị Bạch Huyền tộc coi là kẻ địch lớn, dáng vẻ cũng không
giống như đã chiến đấu kịch liệt với người khác.
Trên cơ thể còn sót lại của bọn họ ngoại trừ vết cắt phẳng trí mạng, cũng không
có vết thương nào khác.
Hẳn là tất cả đều là mất mạng trong một chiêu!
Đây là thủ đoạn như thế nào?
Ai gây nên?
Huyền giới tầng thứ nhất, sao có thể có kẻ nào khủng bố tới như vậy?
Những nghi vấn này điên cuồng đánh sâu vào trong óc nàng.
“Là ai… ai làm?”
Nàng quay đầu lại, tầm mắt nhìn thẳng vào mặt Thành ca.
Hắn là người duy nhất chứng kiến.
Nhìn thấy em gái lạnh lùng đã bị khiếp sợ thành như vậy, Khương chưởng môn
hài lòng lạ thường.
Ngực ưỡn lên, mặt mày hớn hở nói: “Đương nhiên là bổn đại gia ta!”
Lê Hàn Ngọc đột nhiên chấn động, lập tức nheo mắt: “Chỉ bằng ngươi?”
Thành ca không nhịn được, ý gì đây?
Nhưng ngay sau đó, Lê Hàn Ngọc liền lạnh lùng nói: “Thủ đoạn này không phải
huyền lực tạo thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là tà ma dị giới!”
Hơn nữa những người này, ngay cả một chút sức để phản kháng cũng không có,
rói rõ là thực lực của tà ma dị giới càng mạnh hơn trước kia.”
Thành ca chỉ có thể nhún vai thở dài: “Được rồi, quả thật là một tên tà ma dị
giới làm.”
Hắn cũng không có biện pháp.
Đại nghiệp Phụ Linh mới tiến hành hơn một nửa, hơn nữa bây giờ hắn cũng có
chút cảm giác quý mến với Bạch Huyền tộc.
Lúc này chứng minh là mình làm, thì phải vạch trần thân phận tiên giới.
Đến lúc đó sợ là thần điện của Bạch Huyền tộc không dám chứa hắn nữa.
“Một tên?”
Lê Hàn Ngọc lại kinh ngạc, vốn dĩ nàng còn tưởng là vài tên.
“Chỉ có một tên tà ma dị giới, vậy mà làm được chuyện như này ư?”
“Đúng vậy.”
Thành ca gật đầu, nói thêm: “Tận mắt ta nhìn thấy.”
Hắn cũng không nói dối.
Quả thật là tà ma dị giới làm, cũng quả thật là hắn tận mắt nhìn thấy.
Chẳng qua người kia chính là bản thân hắn thôi.
Tầm mắt Lê Hàn Ngọc hơi rã rời.
Nàng tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc đây là thực lực như nào vậy…”
Hắc Huyền tộc bị giết, hiện tại nàng thực sự không thể vui mừng nổi.
Người ta thường nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè.
Nhưng đó là tà ma dị giới, ai dám trở thành bạn bè cơ chứ?
Nếu có một ngày kia tà ma dị giới cũng đến thần điện Bạch Huyền tộc, vậy bản
thân cũng sẽ chết mà không có gì phải hồi hộp cả.
Sự tỉnh ngộ này, làm cho trong lòng nàng vô cùng nặng nề.
“Hắn đến bằng cách nào?”
“Lúc ấy ngươi thấy được không?”
Bất kể như thế nào, nàng phải cố gắng hết sức hiểu tình báo về tên “địch mạnh”
kia, để tránh đến lúc đó một chút phòng bị cũng không có.
Thành ca nhìn biểu cảm của nàng cũng biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng thật không biết nói gì, em gái ngươi yên tâm đi, ca sẽ không xuống
tay với Bạch Huyền tộc đâu.
Cho dù Kim Huyền Tộc và Ngân Huyền Tộc kia, chỉ cần sau này không dại dột
chủ động trêu chọc, ta cũng không có hứng thú chạy tới tiêu diệt tông môn của
người khác.
Nhưng ánh mắt Lê mỹ nữ đều mang theo vẻ nghiêm túc, cố chấp vô cùng, hắn
chỉ có thể làm nàng hài lòng.
“Khụ, ngay từ đầu hắn dùng hai ngôi sao, xử lý hai tên điện chủ.”
“Hai ngôi sao gì cơ?”
“Ôi, ta cũng không giải thích được.” Chẳng lẽ còn phải giảng cho ngươi một
chút về nguyên lý của Lăng Tinh Kiếm Tâm?
“Vậy sau đó, những người khác chết như thế nào?”
“Sau đó một mặt trời đỏ biến thành mặt trời gay gắt, toàn bộ điện chủ bị diệt.”
“Mặt trời đỏ kia là chiêu thức của hắn?”
Đối với mặt trời đỏ kia, ấn tượng của Lê Hàn Ngọc vẫn còn sâu đậm, dù sao lúc
ấy khi ở bên ngoài, nàng cũng đã bị ánh mặt trời lan đó làm tổn thương.
Thành ca gật đầu: “Đúng vậy, là chiêu thức của hắn.”
“Phần sau đâu?”
“Cuối cùng một mặt trăng xuất hiện, những điện chủ này cũng bị tiêu diệt toàn
bộ.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Lê Hàn Ngọc hít sâu một hơi, việc này lại đột phá nhận thức của nàng.
“Ba chiêu liền giết thần điện Hắc Huyền?”
“Đúng vậy.”
“Vậy hắn dùng nhật nguyệt tinh như thế nào?”
“Liền dùng kiếm vung lên như vậy.” Thành ca còn khua tay múa chân một chút.
Lê Hàn Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Dù gì cũng là một người chứng kiến, vậy mà ngươi cũng chỉ có thể nhìn ra được
dáng vẻ thô thiển như thôi hả?
Nếu lúc ấy bản thân có mặt, hẳn là có thể nhìn sâu thêm mức độ quá trình sức
mạnh chuyển động ấy chứ?
Nhưng mà mình lúc ấy cách xa như vậy, còn bị thương, nếu ở đây, vậy hiện tại
hẳn là đã chết, đâu còn có thể nói ra được chút thông tin nào.
Hết thảy ý nghĩ này trong đầu, lúc này nàng cuối cùng mới nhận thấy điều
không thích hợp.
“Vậy còn ngươi?”
“Sao ngươi không bị giết?”
“Dưới công kích cấp độ hủy diệt thế gian này, ngươi chỉ là một Cực Huyền cảnh
nhỏ bé, sao mà ngươi sống sót được?”