Hồng Tuyệt kiếm vừa ra, Khương chưởng môn trực tiếp dùng Sinh Diệt Kiếm
Tâm mạnh nhất.
Một kiếm quét xuống, không cần dùng kiếm chiêu kiếm thức nào cả.
Sức mạnh tử vong lan tràn, đến cả sinh cơ của đám hộ vệ trưởng và chấp sự kia
cũng chẳng đủ để sức mạnh ấy tước đoạt, kẻ nào kẻ nấy đổ rạp trên mặt đất.
Hai gã điện chủ đuổi theo phía trước đột nhiên rơi xuống từ giữa không trung.
Sức mạnh tử vong kia như hình với bóng, tựa như bàn tay tử thần lướt đang dần
lan nhanh.
Hai người chống cự như vậy hai giây, sau đó yếu dần mà chết.
Ngoại trừ vẻ kinh hãi hoảng sợ còn lưu lại trong mắt, bọn họ đến chết cũng
chưa thể phát ra âm thanh, cũng không thể nhìn ra kẻ địch là ai.
Xử lí xong bọn họ, Thành ca mới vội vàng triển khai tốc độ vượt đường bay đến
chỗ xa hơn ở phía trước, chờ “đồng đội” tìm mình.
Một lát sau, Lê hàn Ngọc phá vây trốn chết quả nhiên nhìn thấy hắn.
Bộ áo giáp nhẹ chạm rỗng màu trắng bạc trên người nàng đã nhuốm máu từ lâu,
cũng không biết đâu là của kẻ địch, đâu là của chính nàng.
Chỉ có thể từ trên khuôn mặt tinh tế đã tái nhợt gần như trong suốt nhìn ra trạng
thái của nàng thật sự không ổn chút nào.
Cũng đúng thôi, vừa rồi cảnh giới của hai gã điện chủ giống nàng, còn có nhiều
giúp đỡ như vậy.
Nàng không những phải ngăn cản bọn họ, để tạo ra cơ hội cho Khương Thành,
còn phải chắn kín mỗi người, không thể không trả giá.
Nhìn thấy Khương Thành đang “thong thả” bay phía trước, nàng vút qua, lại
tóm lấy sau lưng áo hắn.
Không nói được một lời, tiếp tục xách hắn bay về phía trước lẩn trốn!
Thành ca rất muốn nói cho nàng, ba gã quân lính đuổi theo vừa rồi đã rơi lại
phía sau.
Trạng thái của em gái này thật dọa người, vẫn nên chạy nhanh chữa thương đi.
Chỉ tiếc, hắn không thể nói.
Chỉ có thể ở dưới sự bảo vệ của “cánh chim” nàng, tiếp tục ăn không ngồi rồi.
Thương Linh ở chỗ tối cũng hơi không nhìn nổi nữa.
Lặng lẽ truyền âm khinh bỉ hắn: “Khiến người ta mệt tới mức này, ngươi không
biết xấu hổ à, thú vui ác độc gì thế này?”
Thành ca truyền âm: “Vậy ngươi còn có biện pháp tốt hơn sao?”
Thương Linh nghĩ tới một loạt phiền toái sau khi bại lộ thân phận tà ma dị giới,
cũng không khỏi sứt đầu mẻ trán.
“Hình như thật sự chỉ có thể như vậy…”
Một đường này, cũng không biết bay bao xa.
Ở phía sau, Lê Hàn Ngọc đã ướt sũng mồ hôi, tốc độ càng ngày càng chậm.
Khương Thành có thể nhìn ra trạng thái của nàng càng ngày càng kém, chỉ sợ ý
thức đã rã rời từ lâu, chỉ dựa vào một ý nghĩ cố chấp tiếp tục chạy trối chết.
Mặc dù dưới tình huống như vậy, nàng vẫn theo bản năng mà biến hóa phương
hướng, sợ bị kẻ địch tìm được.
Đối với Khương chưởng môn mỗi lần giết dễ dàng mà nói, loại cảnh tượng tìm
đường sống trong máu và mồ hôi này thật sự quá xa lạ.
Trong khoảnh khắc, cuối cùng Lê Hàn Ngọc cũng hoàn toàn mất đi ý thức, ngã
xuống từ giữa không trung.
Khương chưởng môn đang muốn ra tay bảo vệ một chút, lại thấy trên người
nàng đột nhiên lan ra vô số hoa băng.
Hoa băng ngưng kết lẫn nhau liên tục, trong chớp mắt liền tạo thành một quả
cầu băng.
Bao vây chặt chẽ hai người ở bên trong.
Quả cầu băng dừng thật mạnh trên vùng đồng quê phía dưới, nhưng không
truyền đến chấn động quá lớn.
Ngược lại chậm rãi rơi xuống.
Khương Thành đang ở trong quả cầu băng, nhưng vẫn có thể cảm giác được
tình huống bên ngoài.
Đồng cỏ hơn mười dặm bốn phía quả cầu băng này đã biến thành một đầm lầy
đầy bùn vô cùng thần kỳ, quả cầu băng vẫn chìm xuống dưới, rất nhanh sẽ
không còn bóng dáng.
Nếu không kiểm tra cẩn thận, nếu chỉ đi ngang qua nơi này, thật đúng là không
tìm thấy nàng.
“Không thể ngờ được, nàng còn có phương pháp hộ mệnh cuối cùng này.”
Lê Hàn Ngọc đã hôn mê trong quả cầu băng.
Thành ca dính sát vào cùng một chỗ với nàng, có thể dễ dàng nhận thấy tình
hình huyền lực vận hành trong cơ thể nàng.
So với tình hình bình thường, có lẽ chậm hơn rất nhiều.
Đây là hậu quả do ngoài bị thương còn cạn kiệt quá mức, vài tháng nữa e rằng
sẽ không phục hồi được.
Chẳng lẽ quyết định của nàng là ở trong quả cầu băng ngầm ngơ ngẩn mấy
tháng, tự mình hồi phục, đợi cho tình thế đi qua, sau đó bí mật quay về Bạch
Huyền tộc?
Thành ca không thể không thừa nhận, tuy rằng nữ nhân này có thực lực yếu hơn
so với mình, nhưng làm việc rất ổn thỏa.
Nếu bản thân mình thật sự là một Cực Huyền cảnh bình thường, vậy một loạt
thao tác của nàng từ khi gặp địch đến bây giờ, tất cả đều được coi là tư thái nghĩ
cách cứu viện chính xác.
Một Địa Huyền cảnh có thể từ sào huyệt trung tâm của kẻ địch, mang theo một
Cực Huyền cảnh còn sống ra mà lông tóc không bị thương, hoàn toàn chính là
kỳ tích.
Dù cho thời gian hơi lâu.
Mấy tháng cùng một mỹ nữ tuyệt thế “thật sự làm bạn bên người”, hắn công
nhận là một trải nghiệm không tồi.
Nhưng vấn đề là quả cầu băng quá nhỏ, cuộn mình ở bên trong không thể di
chuyển.
Hơn nữa rất khó chịu!
Suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn hút từ nhẫn không gian ra một viên huyền dược
chữa thương cao giai.
Huyền dược lóe ra những tia sáng nhạt, chiếu sáng bên trong quả cầu băng một
chút.
Từ khe hở giữa hai người trong lúc đó, viên huyền dược kia nhẹ nhàng bay
bổng, cuối cùng dừng lại bên môi của Lê Hàn Ngọc.
Thành ca nhẹ nhàng thổi khí, hòa tan huyền dược, sau đó tự nhiên mà ngấm vào
trong miệng nàng.
Một lát sau, hiệu quả của huyền dược phát tán ra.
Khuôn mặt tái nhợt làm rung động lòng người của Lê Hàn Ngọc dần dần phục
hồi một ít màu máu, hô hấp cũng không còn giống như không có gì nữa.
“Ta còn tưởng rằng ngươi phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Thương Linh
không nhịn được trêu đùa.
Vẻ mặt Thành ca không vừa lòng: “Lão tỷ à, dù sao ngươi cũng đừng nghĩ xấu
về ta chứ, cho dù ta thích lợi dụng, thì cũng biết đúng nơi đúng chỗ chứ?”
Em gái này là vì “cứu” mình mới biến thành như vậy.
Hắn còn chưa đến nỗi không có liêm sỉ như vậy.
Hiệu quả của huyền dược chữa thương đặc biệt rõ rệt, nửa khác sau, Lê Hàn
Ngọc liền tỉnh lại.
Lông mi dài run nhè nhẹ, sau đó đôi mắt rực rỡ lại đối diện với Thành ca.
Quả cầu băng quá nhỏ, hai người cuộn tròn ôm chặt lấy nhau, cả hai nhìn nhau.
Da mặt Khương chưởng môn rất dày, cũng không biết xấu hổ.
Mà Lê Hàn Ngọc lại thật bình tĩnh, căn bản không hét chói tai giống như trong
những đoạn truyện, sau đó đẩy người con trai ra.
Thậm chí ánh mắt của nàng chưa từng lộ ra gợn sóng nào, vừa mới tỉnh dậy
cũng rất bình tĩnh.
“Tuyết Diên Hương Nhị, huyền dược chữa thương thất phẩm, vô cùng hiếm
thấy, là ngươi cho ta dùng ư?”
Bản thân nàng cũng có thể cảm nhận được trong cơ thể mình có thêm cái gì.
Thành ca hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Lê Hàn Ngọc im lặng một lát, hỏi: “Ngươi lấy từ đâu ra?”
“Nhặt được ở thần điện Hắc Huyền trước đó.”
Vì vậy nàng không hề hỏi tiếp được nữa.
“Ta cần tiếp tục điều chỉnh và hồi phục khí tức, khoảng chừng hai ngày.”
“Hai ngày này ngươi không được chạy loạn, đừng nhúc nhích ở đây.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, lập tức tiến vào trong trạng thái phục hồi.
Thành ca há miệng thở dốc, muốn nói gì đó.
Ngươi thật sự không suy nghĩ tới tư thế thân mật của hai chúng ta đang dây dưa
lẫn nhau cùng một chỗ sao?
Nhưng lúc này Lê Hàn Ngọc đều đã đóng chặt lại sáu giác quan, tiến sâu vào
trạng thái tu luyện.
“Sao ta có cảm giác toàn bộ quá trình đều bị nàng chỉ huy? Ảo giác à?”
Tiếng cười trêu tức của Thương Linh vang lên trong chỗ tối: “Mạnh dạn lên,
thoát khỏi ảo giác đi nào.”
“Ngươi đường đường là Chuẩn Đế hậu kỳ, lại bị một cô nhóc nhỏ yếu dắt mũi.”
“Cái này đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Nữ Đế cảm thấy thật
thần kỳ.
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn gì chứ, anh đây chỉ đang diễn trò vì đại nghiệp
Phụ Linh, tạm thời thôi.”
“Còn cứng miệng.”
“Ngươi tin không, không tới vài ngày nữa, nàng sẽ biến thành nữ tử dịu dàng
nghe lời trước mặt ta.”
“Ngươi cứ khoác lác đi!”