Hai ngày sau, quả nhiên Lê Hàn Ngọc đúng giờ thoát ra khỏi trạng thái tu luyện.
Nói chung trạng thái bây giờ của nàng đã hoàn toàn hồi phục.
Hai người bay từ dưới lòng đất lên, phá lớp băng mà thoát ra.
Bên ngoài không có kẻ địch, không khí trong lành đã lâu không được hít thở
khiến cho tinh thần vô cùng sảng khoái.
Nhưng mà Lê mỹ nữ cũng không có chút thưởng thức hay cảm nhận nào.
Nàng lại túm lấy cổ áo của Thành ca một lần nữa, mang theo hắn bay lên cao, đi
thẳng về phía Bạch Huyền tộc.
“Mỹ nữ…”
“Làm sao?”
“Lần sau đừng túm lấy cổ áo của ta được không, mất mặt lắm, chi bằng để ta
chủ động ôm ngươi được không?”
Cái vai gà mờ của Cực Huyền cảnh này thật sự là cmn không dễ dàng gì hết.
Thành ca cảm thấy phong cách làm màu của bản thân đang xuất hiện chút gì đó
sai sai, ngai vàng của vua làm màu cũng bắt đầu lung lay rồi.
Mà căn bản Lê mỹ nữ lạnh lùng không đáp ứng đề nghị của hắn.
Vì vậy, phong cách làm màu của hắn bị hạ thấp hơn.
Chết tiệt, tương lai đại nghiệp Phụ Linh hoàn thành, ta nhất định phải bộc lộ ra
thân phận thực sự để dọa chết ngươi, đòi lại phong cách!
Khương chưởng môn suy tính cục diện trước mắt, cần tiếp tục nghĩ cách.
Cho dù nàng không thể trở thành fans mà hò hét cổ vũ cho hắn thì ít nhất cũng
phải có chút tôn trọng cơ bản với vua làm màu chứ!
Thế là, hắn càng ôm chặt hơn.
Đang bay thì phía trước xuất hiện một bóng người.
Lê Hàn Ngọc đang muốn tránh đi thì đối phương đã chủ động chạy trốn.
Nàng lập tức quay đầu, vội vàng bay về hướng khác.
“Sao vậy?”
Từ trước đến nay đều là Thành ca trực tiếp dùng hack, tỏ vẻ bản thân không
hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Phía trước có mai phục.”
“Sao ngươi biết?”
Lê mỹ nữ siêu lạnh lùng không thèm giải thích cho hắn.
Bay thêm một lúc nữa, xa xa lại xuất hiện bóng người to lớn.
Vì vậy, Lê Hàn Ngọc không thể không một lần nữa thay đổi hướng bay.
Thế là sau mấy lần, cuối cùng nàng dừng chân ở một ngọn núi nhỏ.
Nàng nhanh chóng tìm được một nơi hẻo lánh để lẩn trốn.
Sau đó nhanh chóng bố trí cấm chế Linh Văn ngăn cản sự theo dõi.
Lúc này nàng mới kéo Thành ca từ trên người mình xuống, vẻ mặt bình tĩnh
nói.
“Tạm thời chúng ta không thể về được.”
Khương chưởng môn giơ tay phải, lên tiếng hỏi: “Ta thấy thực lực của những kẻ
đó không mạnh, có gì phải sợ chứ?”
“Chỉ là mấy con tép riu thôi mà.”
“Ý ngươi là sao?”
“Bọn chúng chỉ là mấy tên tai mắt điều tra với truyền tin tức thôi mà.”
“Hoá ra là như vậy, nói cách khác phía sau còn có cao thủ mai phục?”
“Đúng vậy.”
Mặc dù tình hình không mấy lạc quan, nhưng Lê Hàn Ngọc vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
“Bên phía Hắc Huyền tộc, rất có thể chín trăm ba mươi sáu phân bộ đã đều xuất
phát rồi.”
“Mà hàng tỷ người Hắc Huyền tộc, đâu đâu cũng có tai mắt của bọn họ, chúng
ta đã bị bao vây tứ phía rồi.”
Thế trận lớn như vậy làm Thành ca không khỏi bất ngờ.
“Thần điện của bọn họ đã bị tiêu diệt rồi, hệt như rắn mất đầu, vậy mà vẫn chưa
sụp đổ rồi chạy tán loạn hả?”
Nếu như một tông môn bị diệt, chẳng phải những kẻ trong các môn phải nhỏ
phụ thuộc thường hoảng loạn chạy trốn, sau đó chỉ còn lại vườn không nhà
trống à?
Lê Hàn Ngọc thản nhiên nói: “Tổng bộ thần điện bị diệt, quả thật bọn họ sẽ sụp
đổ, nhưng sẽ không chạy trốn, ngược lại còn càng điên cuồng hơn.”
“Điên cuồng tới mức tự hủy hoại luôn cả bản thân.” Nàng nói thêm.
Thì ra là vậy, xem ra thật đúng là nhập gia tùy tục, mỗi nơi có một quy tắc
riêng.
“Vậy tiếp theo ngươi định thế nào đây?”
“Nếu ngươi muốn trở về Bạch Huyền Tộc từ nơi này thì rất khó, trừ khi đại điện
chủ và các điện chủ khác đến tiếp ứng chúng ta.”
Lê Hàn Ngọc nhìn những ngọn núi được bao quanh bởi rừng cây bên ngoài:
“Nhưng vừa rồi chúng ta đã để lộ tung tích, kẻ thù đã xác định được mục tiêu,
sẽ dần dần thu hẹp vòng vây.”
“Đến lúc đó chúng ta khó mà chống đỡ.”
“Hơn nữa nơi này cách tộc ta quá xa, truyền tín hiệu cũng không truyền được xa
như vậy.”
Thành ca thực sự rất muốn ra ngoài thoải mái chém giết rồi nghênh ngang trở
về.
Nàng ấy sẽ theo kế hoạch của mình, để mình rời xa đôi cánh “che chở bảo vệ”
của nàng.
Thật là bất lực mà.
Thế là, hắn chỉ có thể đập tan suy nghĩ, nghe kế hoạch của nàng.
“Ngươi trực tiếp nói cho ta biết nên làm thế nào đi!”
Lê Hàn Ngọc im lặng một lát rồi nói: “Kế tiếp, ta sẽ một mình ra ngoài giao
chiến với bọn chúng.”
Khương chưởng môn giật giật khóe miệng: “Phân bộ nhiều như vậy, phân điện
chủ của Địa Huyền cảnh thất trọng đến cửu trọng phải có đến mấy ngàn tên,
ngươi đánh lại không?”
“Không đánh lại được, nhưng ta có thể giải vây cho nơi này.”
À há!
Thành ca kinh ngạc: “Ý của ngươi không phải là muốn tự mình giải vây, để ta
một mình chạy về chứ?”
Thế thì cũng xả thân cứu người quá mức rồi đấy?
“Không, dù không có bao vây, chút thực lực này của ngươi cũng chạy không
nổi.”
Lê Hàn Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Ngươi cứ ở yên đây, không được đi đâu hết.”
“Hắc Huyền tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa ta đại chiến cùng bọn
chúng, hẳn là có thể khiến cho thần điện tộc ta chú ý.”
“Ta cũng sẽ nghĩ cách truyền tin cho bên đó, để cho các điện chủ đến cứu
ngươi.”
“Nhất định phải đợi bọn họ, không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Toàn bộ quá trình, nàng chỉ tập trung giải thích chiến lược, không có lấy một
cảm xúc.
Nói xong, nàng xoay người siết chặt thanh kiếm trong tay, lập tức tính toán kế
hoạch triển khai một cách nhanh gọn lẹ.
“Ngươi sẽ chết đó.”
Giọng nói của Khương chưởng môn truyền đến từ phía sau nàng.
“Tại sao ngươi có thể vì ta làm chuyện đó, lẽ nào ngươi yêu ta rồi sao?”
Lê Ngọc Hàn không quay đầu, chỉ thản nhiên đáp: “Thiên phú của ngươi cao
hơn, sống sẽ có giá trị hơn ta.”
“Hẳn là các vị điện chủ của thần điện sẽ đồng ý cách làm của ta.”
Câu trả lời này khiến Thành ca không biết phải nói gì.
Hơn nữa cái giọng điệu của nàng vẫn bình tĩnh, bình tĩnh như tờ, không chút
kích động, cũng không chút bi thương.
Như thể người sắp chết không phải là nàng.
Dường như bản thân tu luyện nhiều năm như vậy, sứ mệnh chính là vì ngày
hôm nay phải chết.
Khương Thành không hiểu được nàng, lại phát hiện bản thân không chút kháng
cự nào, cứ để nàng sắp đặt.
Vì vậy, hắn quyết định làm chút gì đó.
“Thật ra ngươi có thể đợi hai ngày nữa rồi hành động.”
“Sau này tu luyện chăm chỉ…”
Lời của Lê Hàn Ngọc còn chưa dứt đã ngây người.
Sau đó đột nhiên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay Khương
Thành.
Thanh huyền kiếm vừa được đổi với hệ thống đang vung lên, thi triển một loạt
huyền thuật không biết tên.
Thân kiếm chuyển động không nhanh, thứ kèm theo cũng chỉ là huyền lực của
Cực Huyền cảnh nhất trọng, vốn không thể khiến Lê Hàn Ngọc lộ ra ánh mắt
kinh hãi.
Nhưng lúc này, nàng lại chết lặng nhìn quỹ đạo hoa băng lóng lánh trên mũi
kiếm.
Hoa tuyết phức tạp, tụ tán bất định, mang theo sự huyền diệu bí ẩn vô tận.
Nàng không nhìn ra thứ huyền ảo trong đó, nhưng nàng có thể dễ dàng phán
đoán uy năng ẩn chứa trong đó.
Uy lực của huyền thuật này vượt xa giới hạn của Cực Huyền cảnh cửu trọng.
Nếu như vận dụng đúng cách, thậm chí có thể vượt cấp để giết chết những kẻ
trên cả Động Huyền cảnh ngũ trọng.
Huyền thuật cũng phân chia phẩm giai.
Phẩm giai càng cao, uy năng càng mạnh.
Mà huyền thuật này đã hoàn toàn có hiệu quả vượt trội hơn bất kỳ của loại
huyền thuật nào của thần điện, thậm chí còn vượt qua huyền thuật cao nhất
trong “Bạch La Cửu Huyền Bí Điển”!
Sao có thể như vậy được?
Xoẹt!
Thành ca thu kiếm, đứng mỉm cười.
Lê Hàn Ngọc không giữ được bình tĩnh, nàng bước nhanh tới trước mặt
Khương Thành, vội vàng hỏi: “Đây là huyền thuật gì?”