“Muốn học chiêu thức thứ hai rất đơn giản…”
Khóe miệng Thành ca nhếch lên, chỉ vào môi mình.
“Hôn vào nơi này này, thơm má không tính.”
Hắn nghĩ về một nụ hôn hồi này, phản ứng của nàng bình thản như vậy hẳn là
có lí do.
Sao thơm má có phản ứng như hôn môi được chứ?
Hai cái đó hoàn toàn khác nhau mà?
Ta không tin hôn môi mà mặt ngươi còn có thể không đỏ.
Vừa rồi Thương Linh đều âm thầm chế giễu mị lực của mình không đủ, nhất
định phải lấy lại danh dự!
Lời nói của hắn vừa dứt, môi liền cảm thấy lành lạnh.
Căn bản không đợi hắn đứng dậy, Lê mỹ nữ liền trực tiếp cúi người hôn xuống.
Hai môi chạm vào nhau, Thành ca có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại, có
thể cảm nhận rõ ràng được hương thơm dịu mát của nàng.
Đồng thời, cũng có thể ở khoảng cách gần nhất cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Nàng cũng không nhắm mắt lại, lông mi đen dày thậm chí còn cạ cạ vào ánh
mắt Thành ca.
Tiếp xúc như vậy, không thể nói là không thân mật.
Nhưng đôi mắt đen nhánh của nàng vẫn như mặt hồ phẳng lặng, không một gợn
sóng.
Chỉ chốc lát sau, nàng đứng thẳng người, kết thúc nụ hôn.
“Bây giờ ngươi có thể bắt đầu chưa?”
Tuy rằng giọng điệu vẫn không mang cảm xúc dao động gì, nhưng làm cho
người ta cảm giác chính là - ta rất gấp, khẩn trương lên!
Cmn…
Thành ca suýt chút nữa sụp đổ.
Nàng ta là tảng băng di động à?
Lần đầu tiên trong đời hắn có chút hoài nghi mức độ đẹp trai của mình.
Không thể nào!
Ta chẳng cần đi đến bất cứ đâu là người thấy người yêu, nhưng cũng đã hôn môi
rồi, tốt xấu gì ngươi cũng có một chút phản ứng chứ!
Ai không biết còn tưởng ngươi vừa hôn một cục đá.
Lần này tốt rồi, phong cách không hồi lại, ngược lại càng giảm xuống.
“Ha ha ha ha…” Thương Linh trong bóng tối cười chảy nước mắt.
“Thật sự, nàng ta chính là khắc tinh của ngươi, ngươi còn không phục!”
“Thật sự nên để những người khác xem một màn kịch hay này.”
“Nhìn xem Khương chưởng môn vĩ đại của bọn họ bị người khác sử dụng như
một công cụ như nào, chậc chậc chậc…”
Thành ca cắn răng, muốn đáp trả nhưng miệng không cho phép.
Căn bản hắn cũng không để ý nhiều đến việc chinh phục Lê Hàn Ngọc như vậy,
chỉ là một tiết mục giả vờ bức bách mà thôi.
Dù sao trong tương lai cái ngày tiết lộ thân phận tà ma dị giới, nữ nhân này chắc
chắn sẽ bất ngờ đến run rẩy.
Nhưng bây giờ, hắn còn có chút tích cực.
“Được, ta dạy cho ngươi!”
Thành ca nói lời giữ lời.
Nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, thi triển chiêu thức thứ hai, cẩn thận truyền
thụ cho Lê Hàn Ngọc.
Chiêu thức này khó hơn chiêu thức nhập môn đầu tiên không ít.
Có lẽ mất hai ngày một đêm, Lê Hàn Ngọc mới có thể tạm hiểu được.
Trên thực tế hai chiêu thức này, nàng muốn thực sự thấu hiểu thì còn cần rất
nhiều thời gian để tu luyện.
Trình độ hiện nay, chỉ có thể nói là có thể thi triển được, điêu luyện thì còn xa.
Nhưng có thể sống sót trong trận chiến trước, thì đã đủ dùng rồi.
“Còn có chiêu thức thứ ba không?” Lê Hàn Ngọc đều học được, có chút không
dừng lại được.
Tất nhiên có, nhưng tâm trạng bây giờ của Thành ca rất khó chịu, không muốn
dạy cho ngươi!
“Tạm thời không có, ngươi có thể đi rồi!”
Lê mỹ nữ cũng không thèm so đo với giọng điệu hậm hực của hắn.
“Ngươi ở yên chỗ này chờ đợi, đừng chạy lung tung, ta nhất định sẽ khiến các
điện chủ đến cứu ngươi trở về.”
Thành ca vừa nghe là đã cảm thấy khó chịu.
Cái gì mà đừng chạy lung tung, ngươi đang bế theo đứa bé à.
Xem ra mình còn phải nghĩ thêm cách gì đó.
Nhìn dáng người yểu điệu của Lê Hàn Ngọc dần biến mất, hắn sờ cằm tính toán.
Trong Thiên Hoa Kiếm Kinh này, hệ băng có tổng cộng 810 chiêu thức.
Hôn một hai cái ngươi không có phản ứng, vậy hôn 800 lần thì sao?
Dùng số lượng đạt lấy chất lượng, ta dùng số lượng chinh phục ngươi!
Không tin rằng hôn đi hôn lại một người hơn 800 lần mà vẫn không rung động.
Đến lúc đó hẳn là hôn nhiều thành quen, đến mức xuất hiện tình cảm chứ nhỉ?
Lúc hắn ở trên núi tính toán, Bạch La Chân - đại điện chủ Bạch Huyền ở phía
bên kia đã bay qua bay lại trong địa giới Hắc Huyền tộc đã mấy ngày.
Tin tức tổng bộ thần điện Hắc Huyền bị tiêu diệt, đã truyền khắp Huyền Giới
tầng thứ nhất.
Tạo ra chấn động long trời lở đất.
Bạch La Chân sau khi tới hiện trường, cũng nhìn thấy chiến tích đáng sợ của “tà
ma dị giới”.
Kẻ có thực lực càng cao, thì càng có thể thấy được nhiều manh mối từ hiện
trường.
Điều này khiến nàng gần như tuyệt vọng.
Thực lực của kẻ tà ma dị giới này đã vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
Làm gì có Chuẩn Đế hậu kỳ nào mà vượt xa cấp bậc tà ma dị giới của Tiên Đế
Ma Đế cơ chứ.
Cô Nguyệt Tâm Cơ tung hoành một thời, giờ đứng trước mặt người này cũng
chỉ là một con kiến hôi thôi.
Nếu tà ma này tấn công thần điện Bạch Huyền, vậy thì các nàng cũng không có
khả năng chống đỡ.
Hơn nữa đại hiền giả bị bắt đi không rõ tung tích, điều này làm cho tâm trạng
của nàng vô cùng nặng nề.
Cũng may nàng cũng kịp thời biết được tin tốt duy nhất – Khương Thành không
bị tà ma dị giới giết chết, mà bị Lê Hàn Ngọc “cứu đi”.
Tuy rằng không hiểu được khương hiền giả sống sót như thế nào, cũng không
hiểu Lê Hàn Ngọc “cứu” hắn kiểu gì.
Nhưng chuyện ngày hôm đó có không ít người của Hắc Huyền tộc chứng kiến,
hẳn là không nhầm được.
Hai người này còn chưa trở lại Bạch Huyền tộc, hẳn là còn ở trong Hắc Huyền
tộc.
Những ngày này, nàng tìm kiếm xung quanh.
Dọc theo đường đi, cũng đã chiến đấu không ít trận chiến.
Trên dưới Hắc Huyền tộc đều điên cuồng, tuy rằng thực lực của các phân điện
chủ mới chỉ là Địa Huyền cảnh, nhưng số lượng quá nhiều, lại dũng cảm không
sợ chết.
Mấy lần tranh đấu, Bạch La Chân cũng không dễ chịu gì.
Hôm nay, nàng đang bay thì phát hiện phía trước xuất hiện một trận đại chiến.
Chẳng lẽ là các điện chủ bên Bạch Huyền thần điện tới đây?
Đến gần nhìn, liền nhìn thấy một nữ nhân đơn độc tranh đấu kịch liệt cùng bảy
tên Hắc Huyền phân điện chủ.
Không hề hồi hộp theo dõi nữ nhân này rơi vào hạ phong, nguy khốn, bất cứ lúc
nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng đột nhiên, trên thanh kiếm băng lại bộc phát ra ngàn vạn đóa băng hoa.
Bảy phân điện chủ đối diện như gặp rắn độc, dường như đã sớm chịu khổ, vội
vàng né tránh, nhưng đã muộn rồi.
Một trong những điện chủ vô tình bị một đóa hoa băng dính vào.
Ngay sau đó, tất cả hoa băng còn lại giống như tìm được mục tiêu, tựa như bầy
ong, trong nháy mắt hoàn toàn bao bọc lấy người này.
Ầm ầm!
Hoa băng nổ tung thành phấn, hơi lạnh phiêu tán giữa không trung.
Cùng lúc đó vị phân điện chủ hồi nãy biến thành thi thể vỡ vụn.
Chiêu thức này vừa qua đi, các phân điện chủ khác mới dám tiếp tục bao vây.
Bạch La Chân ngay từ đầu còn tưởng là Băng Linh điện chủ tới đây.
Nhưng nhìn kỹ huyền thuật đáng sợ này, mới kinh giác đây không phải là thủ
đoạn mà Băng Linh điện chủ có thể có.
Sau khi quan sát cẩn thận, mới ngạc nhiên phát hiện người này lại là Lê Hàn
Ngọc!
Sao có thể như thế được?
Bảy phân điện chủ này đều là Địa Huyền cửu trọng cùng giai với nàng mà.
Đừng nói bảy người dù có là ba người nàng cũng không thể địch nổi.
Huống chi phía dưới còn có thể nhìn thấy thi thể vỡ vụn của hai gã phân điện
chủ Hắc Huyền khác.
Nói cách khác, ngay từ đầu nàng đã lấy một địch chín!
Chẳng lẽ Lê Hàn Ngọc tiến vào Thiên Huyền Cảnh?
Không thể nào!
Không trải qua nghi thức đặc biệt của thần điện, vừa đến Thiên Huyền cảnh sẽ
bay lên tầng trên, không cách nào dừng lại ở tầng thứ nhất.
Huống chi nàng vung ra một chiêu thức, đặc điểm huyền lực quả thật vẫn là đặc
điểm của Địa Huyền Cảnh.
Chỉ có điều, chiêu thức đó quá thần kỳ.
“Hàn Ngọc đừng sợ, ta tới đây!”
Nàng cũng không thể đứng một bên xem kịch được, vội vàng xông lên.
Mà ngay khi nàng vừa mới có mặt, Lê Hàn Ngọc lại vung kiếm bay vút về phía
một trong những phân điện chủ.