Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 627




Một kiếm này cách tên phân điện chủ kia cả ngàn trượng, cho nên không hề

đâm trúng hắn.

Đối với những kẻ Huyền tộc quen cận chiến mà nói, loại công kích tầm xa này

thường cũng không có nhiều hiệu quả.

Nhưng một cái gì đó bất ngờ đã xảy ra.

Chỉ thấy tên phân điện chủ đột nhiên chậm lại.

Vị trí bụng của hắn lại kì lạ xuất hiện một bông hoa băng lớn.

Cơ thể hắn điên cuồng vặn vẹo, giống như muốn thoát khỏi cái gì đó.

Nhưng hoa băng từ bên trong cơ thể lao ra ngoài, nhanh chóng tràn khắp cơ thể.

Sau đó, hắn không thể nhúc nhích được nữa.

Trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống, cơ thể trên mặt đất chia năm sẻ bảy.

Đậu mè!

Huyền thuật này là gì vậy?

Bạch La Chân là Bạch Huyền đại điện chủ, vậy mà bản thân nàng cũng bị Lê

Hàn Ngọc làm cho kinh hãi.

Nàng có một trực giác rằng, nếu huyền thuật này thuận lợi đánh trúng người

mình, Thiên Huyền thất trọng như nàng cũng sẽ bị đả thương.

Chẳng lẽ trước kia nha đầu này che giấu thực lực?

Không thể nào.

Cái này đều vượt xa huyền thuật chí cao trong bảo vật trấn tộc “Bạch La Cửu

Huyền Chân Kinh.”

Với sự nghi ngờ mãnh liệt, nàng cũng tham gia chiến đấu.

Mà nàng vừa gia nhập, đương nhiên còn lại năm gã điện chủ không còn cách

nào chống đỡ.

Rất nhanh đã bị giết đến không còn đường lui.

Bạch La Chân chầm chậm phát hiện ra, ngoại trừ hai chiêu thức vừa rồi ra,

những biểu hiện khác của Lê Hàn Ngọc không có sự khác biệt với trước đây.

Thực lực của nàng vẫn là như trước kia.

Sự khác biệt duy nhất chính là nàng có thêm hai tuyệt chiêu đại sát khí hủy diệt.

Thật không thể tin được!

Nàng ta học ở đâu?

Chẳng lẽ giống như truyền thuyết, ở dưới đáy sơn động hồ nào đó chiếm được

mật tàng truyền thừa của thượng cổ?

Nhưng vấn đề trong lịch sử huyền tộc cũng chưa từng nghe nói đến loại huyền

thuật mạnh đến kỳ lạ như này.

Năm tên phân điện chủ Hắc Huyền rất nhanh bị hai người giết chết.

Trận đấu kết thúc, Lê Hàn Ngọc liền vội vàng thành lễ.

“Tham kiến đại điện chủ!”

“Mau miễn lễ, ngươi vất vả rồi, ngươi có gặp Khương Thành không?”

Mặc dù vô cùng tò mò với huyền thuật kia, nhưng vấn đề đầu tiên hỏi đại điện

chủ vẫn là Thành ca.

Đủ để thấy sự quan trọng của hắn trong lòng nàng.

“Ta đang để hắn lại ở một khu vực bí mật…”

Lê Hàn Ngọc nhanh chóng giải thích.

Đại điện chủ mừng rỡ, Khương hiền giả không có việc gì là tốt rồi.

Hai người nhanh chóng bay về nơi ẩn náu của Thành ca, đồng thời nàng cũng

khen ngợi Lê Hàn Ngọc.

“Lần này ngươi làm rất tốt, ngoài dự liệu của chúng ta, sau khi trở về nhất định

sẽ ban thưởng cho ngươi!”

Lê mỹ nữ cũng không chút phấn khởi nào, chỉ thản nhiên nói: “Hắn là do ta để

lạc mất, vốn là ta vô trách nhiệm, chỉ mong chuộc tội, không cần ban thưởng.”

Mặc dù đối mặt với đại điện chủ, nàng vẫn bình tĩnh.

Nếu Thành ca nhìn thấy một màn này, có lẽ trong lòng sẽ cân bằng một chút.

Không phải là nữ nhân này không có cảm giác với hắn, mà là bản tính nàng vốn

như thế, đối với những người khác cũng không nhiệt tình.

Huống chi tốt xấu gì hắn cũng khiến nàng khiếp sợ không chỉ một lần, đã coi

như là người đặc biệt nhất.

Đại điện chủ hiển nhiên đã quen với phong cách của nàng từ lâu, hoàn toàn

không không để tâm đến.

Ngược lại cười nói: “Đương nhiên phải thưởng!”

Sau đó, nàng không nhịn được mà hỏi.

“Vừa rồi, huyền thuật ngươi dùng kia là gì vậy?”

“Là đại hiền giả dạy cho ta.” Lê Hàn Ngọc không chút giấu diếm.

“Cái gì?”

Đại điện chủ suýt chút nữa dừng lại.

“Hắn dạy cho ngươi?”

“Bản thân hắn mới Cực Huyền cảnh, hơn nữa hắn cũng chưa từng tu luyện

huyền thuật ở thần điện, làm sao có thể đạt được những cái này, hơn nữa còn

dạy cho ngươi?”

“Đó là bởi vì Huyền Văn Tử Kim của hắn rất đặc biệt, có thể đạt được công

pháp huyền thuật truyền thừa…”

Lê Hàn Ngọc nói lại y chang những gì Thành ca biên soạn ra.

Đại điện chủ khiếp sợ.

“Còn có chuyện như này nữa ư?”

“Huyền văn còn có thể thoải mái mang theo công pháp huyền thuật truyền

thừa?”

“Ừm, hắn còn nói đây là huyền thuật cấp chí tôn, còn cao hơn cả đế giai.”

Biết rõ đế giai có ý nghĩa gì, đại điện chủ há hốc mồm.

“Trời ơi!”

Bây giờ nàng càng chắc chắn một điều.

Người này thật sự là bảo bối dân tộc của Bạch Huyền tộc, còn quý giá hơn vô

số lần so với tưởng tượng của bản thân.

Khó trách hắn nói đại hiền giả là chỉ người dẫn đường chỉ lối, thì ra là hắn có ý

này!

Đúng là hiểu biết rộng rãi.

Thật ra lúc đó Thành ca muốn có chút mặt mũi cho nên mới… bịa chuyện.

Khương chưởng môn ở trong núi cũng không đi đâu hết.

Hắn đang bận rộn dùng Bí Không Thánh Sa lần trước đạt được để thăng cấp

cảnh giới huyền văn.

Vốn tưởng rằng Lê Hàn Ngọc lần này đi ba đến năm ngày cũng chưa gặp được,

không ngờ rằng chưa tới một ngày đã trở về.

“Ấy, Bạch đại tỷ, ngươi cũng ở đây à?”

Hắn dừng việc luyện hóa lại, giơ tay chào hỏi đại điện chủ.

Nghe kiểu xưng hô này, đại điện chủ vốn dĩ còn đang vô cũng mừng rỡ thì có

phần trầm xuống.

Nàng tức giận đáp xuống trước mặt Khương Thành, giả bộ tức giận nói: “Đại tỷ

cái gì, không biết lớn nhỏ!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng sự lo lắng và say mê trong ánh mắt nàng lại không

thể che giấu.

“Haha, đại hiền giả ta và ngươi vốn là cùng vai phải lứa mà.”

“Lần này ngươi không bị thương chứ, thần điện Hắc Huyền bên kia có thủ đoạn

gì với ngươi hay không?”

Đại điện chủ cũng mặc kệ xưng hô của hắn, rất tự nhiên chuyển sang mẫu thân

lo lắng cho nhi tử.

Thành ca bất đắc dĩ bị nàng kiểm tra thân thể từ trên xuống dưới.

“Không hề, bọn họ bị vẻ đẹp trai của ta làm cho sợ hãi, cũng không dám động

đến ta.”

Khương Thành không phải kẻ ngốc, nhìn thấy vết máu đã sớm khô trên tử bào

điện chủ của nàng, sắc mặt tiều tụy mệt mỏi, cũng có thể đoán được lúc trước

đã xảy ra chuyện gì.

Nàng cũng liều mạng cứu mình…

Hắn từ trước đến nay đều thản nhiên, giờ cũng bất giác thầm than một tiếng.

Nếu năm đó tiên nhân ngoại giới ngay từ đầu hữu nghị sống chung với Bạch

Huyền tộc, vậy thì tốt biết bao.

Vậy thì hiện tại mình căn bản không cần ngụy trang.

Có thể nhận lòng tốt của nàng một cách thoải mái.

“Đứa trẻ này, nói chuyện chẳng ra thể thống gì cả.”

Sau khi xác định Khương Thành không bị thương chút nào, cuối cùng nàng

cũng yên lòng.

“Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta vẫn phải nhanh chóng trở về thần điện

bản tộc thôi!”

Đại điện chủ ra lệnh một tiếng, Lê Hàn Ngọc lại vươn tay về phía Thành ca.

Nhưng mà có thể là vì nghĩ đến Huyền Văn Tử Kim của hắn có thể đạt được

huyền thuật cấp chí tôn, hoặc cũng có thể là vì đại điện chủ đang ở đây, cuối

cùng động tác của nàng có sự thay đổi.

Không túm lấy cổ áo sau gáy, mà là cõng hắn lên.

Thành ca vui vẻ với sự tiếp xúc thân mật như vậy.

Quãng đường sau đó thuận lợi hơn rất nhiều.

Gặp phải kẻ địch, có đại điện chủ tự mình mở đường.

Thực lực của Thiên Huyền thất trọng, đến mười tên phân điện chủ, vẫn có thể

xử lý được.

Nhưng mà với sự bại lộ tung tích của bọn họ, càng ngày càng nhiều phân điện

Hắc Huyền tộc từ bốn phương tám phương đến vây quanh.

Quả thật cao thủ đứng đầu Hắc Huyền tộc tiêu diệt hết, không được bao lâu

cũng sẽ suy bại.

Nhưng tình huống trước mắt, lại là lửa sém lông mày.

Kẻ địch cứ ngày một nhiều nhất định sẽ gây ra áp lực, hơn nữa còn là một đám

người điên cuồng, đại điện chủ cũng không chống đỡ nổi.

Dần dần, ba người lần nữa núp vào một sơn cốc cách Bạch Huyền tộc một đoạn

không xa.

“Không được rồi, không chống đỡ nổi nữa!”

Đại điện chủ sắc mặt nghiêm túc mà cũng nghiêm trọng.

“Cũng may nơi này cách tộc ta rất gần, ta đã truyền tin cho mấy vị điện chủ

khác, để cho bọn họ dẫn người tới tiếp ứng.”

“Ừm.”

Lê Hàn Ngọc gật đầu, lại nói: “Chỉ sợ chúng ta không đợi được đến khi đó, kẻ

địch vừa rồi cách quá gần, đã biết chúng ta trốn ở đây rồi.”