Theo như Bạch La Chân nhận thấy, lời nói kia của Khương hiền giả là thật.
Tên tà ma dị giới này không có ham muốn chinh phục, ít nhất hắn không hề có
ý thù địch với Bạch Huyền tộc.
“Cái tên tà ma dị giới đó không nguy hiểm sao?”
Kim Huyền Đại Điện chủ cao giọng nói: “Bạch La Chân, có phải ngươi điên rồi
không?”
“Hắn đã làm cái gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao?”
“Ta biết Bạch Huyền tộc các ngươi có thù oán với Hắc Huyền tộc, nhưng ngươi
nghĩ hắn tiêu diệt Hắc Huyền Tộc, chính là bạn của Bạch Huyền Tộc các ngươi
hay sao?”
Bạch La Chân lắc đầu cười: “Kim Địa Trì, lúc đầu ta cũng có suy nghĩ giống
như ngươi.”
“Nhưng ngươi không phát hiện ra sao, sau đó hắn không hề tấn công ba tộc
chúng ta.”
“Người đó chỉ là có thù với Hắc Huyền tộc, cho nên mới tiêu diệt bọn họ.”
“Chúng ta với hắn không thù không oán, cần gì phải vô cớ sinh sự, nhất định
phải chọc tức hắn chứ?”
Người ta không ra tay chính là vận may của chúng ta, ngươi phải biết thu tay
đúng lúc chứ.
Lại còn liên minh với nhau, biết đâu tên tà ma dị giới đó cảm nhận được địch ý
mạnh mẽ, đến lúc đó thì không hay rồi.
Đại điện chủ Ngân Huyền không ngừng lắc đầu.
Hắn hoàn toàn không tán thành cách nghĩ của Bạch La Chân.
“Ngươi nghĩ đơn giản thật đấy, ai nói hắn chỉ có thù với Hắc Huyền tộc?”
“Kẻ mà hắn tiêu diệt không chỉ có một mình Hắc Huyền tộc!”
“Cái gì?”
Bạch La Chân và đám người điện chủ Bạch Huyền tộc kinh ngạc.
“Hắn còn tiêu diệt ai?”
Kim Địa Trì chầm chậm đứng dậy, trầm giọng nói: “Địa Tàn các!”
“Địa Tàn các?”
Đám người Bạch Huyền Tộc vô cùng ngạc nhiên.
“Cái tổ chức dưới lòng đất đó bị tiêu diệt rồi ư?”
“Không phải là không tìm thấy tổng bộ của bọn họ hay sao?”
Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là vui sướng.
Dù sao thì từ trước đến nay, Địa Tàn các luôn là tai họa, nhiều năm gần đây,
Bạch Huyền tộc phải chịu không ít thiệt hại.
Vì muốn tiêu diệt bọn họ đã bỏ ra sức lực cực kì lớn, nhưng mà đáng tiếc là
không thể thành công.
Nếu như Địa Tàn các không còn nữa, vậy lãnh địa của Bạch Huyền tộc an toàn
hơn gấp mấy lần.
Ngân Dịch chầm chậm nói: “Chính là vào năm ngày trước, tổng bộ của Địa Tàn
các bị kẻ đó phát hiện, nó vốn nằm rất sâu ở dưới lòng đất của vùng đất hoang
vu - nơi giao giới của Ngân Huyền Tộc ta và Hắc Huyền tộc, cực kì bí mật.”
“Dưới lòng đất có nhiều cung điện to lớn, đồng thời còn phát hiện xác của gần
như tất cả lãnh đạo cấp cao của Địa Tàn các.”
Bạch La Chân kinh ngạc nói: “Nơi kín đáo như vậy, làm sao các ngươi phát
hiện ra được?”
“Bởi vì phạm vi hàng trăm trượng trên mặt đất đều bị kẻ kia xuyên thủng rồi,
cấm chế linh văn ẩn giấu cũng đã bị phá hủy toàn bộ, trực tiếp lộ ra dưới ánh
mặt trời.”
“Trải qua điều tra kỹ càng, bọn ta phát hiện một số lượng lớn người bị giết chết
tại Địa Tàn các, và một vài người chết có đặc điểm tương tự như những tộc
nhân đã chết ở thần điện của Hắc Huyền tộc.”
“Trên người không có vết thương, nhưng thân thể yếu dần, sức sống bị cắt
đứt…”
“Tổng bộ Địa Tàn các bị hủy diệt, không ai còn sống, đấy chính là thủ đoạn của
tên tà ma dị giới kia!”
Hít!
Đám người trong điện của Bạch Huyền tộc đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ý nghĩ yên tâm lúc đầu của bọn họ cũng đột nhiên có chút dao động.
Kim Địa Trì lạnh lùng đưa ra kết luận: “Mục tiêu của tên tà ma dị giới này, căn
bản không hề giới hạn mỗi Hắc Huyền tộc.”
“Nếu như các ngươi còn không làm gì thì đồng nghĩa với việc đang khoanh tay
chờ chết.”
“Mục tiêu tiếp theo, cũng có lẽ chính là các ngươi.”
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Bạch La Chân, khóe miệng nhếch lên lộ rõ ý chế nhạo.
Giống như đang nói, các ngươi là một đám người ngây thơ ngu xuẩn, bây giờ đã
biết tầm quan trọng của việc liên minh hay chưa?
Bạch La Chân trầm mặc.
Mà một bên khác, Thành ca dẫn theo Lê Hàn Ngọc, Nguyễn Lăng Diêu, Chung
Ly Xảo và một đám tiểu muội nhanh chóng tham gia khảo hạch.
Mấy ngày này đều là những ngày tháng sống trong khảo hạch.
Các đệ tử khác đều phải chấp thuận theo thứ tự sắp xếp, nhưng Khương hiền
giả, ai dám sắp xếp cho hắn chứ?
Cuộc khảo hạch này đối với hắn mà nói cũng chẳng khó khăn gì, hệt như đi
ngang qua sân khấu.
Chẳng qua việc hắn xuất hiện như vậy lập tức thu hút sự chú ý của cả thần điện.
Rất nhiều hộ vệ chạy qua chạy lại rủ rỉ kể cho nhau nghe, không thèm bàn bạc
về chuyện đại sự của hai tộc Kim - Ngân mà đều sôi nổi vội vã đến xem
Khương hiền giả khảo hạch.
Mọi người đến đây để xem xem, cơ mà rốt cuộc cái tên này đến khảo hạch hay
đến biểu diễn thế?
Tám vị mỹ nữ đang tranh đua xem ai đẹp nhất, ai nấy đều xinh đẹp rạng rỡ
không thể so bì được.
Nhưng mà tất cả mọi người đều cố ý đứng xung quanh hắn, giống như vệ sĩ đi
theo bên mình.
Phô trương như thế này, quả thật là chói mù con mắt người khác.
Nhìn thấy nhiều người đến “cổ vũ” như vậy, vốn dĩ Thành Ca không hứng thú
mấy với cuộc khảo hạch này, bây giờ lại hăng hái rồi.
Thậm chí còn vẫy vẫy tay với đám người.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ha ha ha!”
“Nhưng mà mọi người vẫn nên giữ tiếng reo hò lớn nhất đến cuối cùng nha, ta
sợ đến lúc thể hiện quá xuất sắc, mọi người không còn sức để reo hò mất!”
Trong lòng tất cả mọi người đều tỏ vẻ muốn phỉ nhổ hắn ngay lập tức.
Bọn ta reo hò vì ngươi khi nào vậy?
Ngươi dẫn theo tám mỹ nữ tới cho bọn ta xem, đấy là kéo thù hận đó, được
chưa?
Bọn ta chỉ mong sao ngươi thật xui xẻo.
Hy vọng ngươi không qua được khảo hạch!
Vào lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều dâng trào tiếng lòng như nhau.
“Đây chính là đại hiền giả của Bạch Huyền tộc ư?”
Trong đám đông, hơn mười tên tu sĩ trên đỉnh đầu có kim văn và ngân văn, nhàn
nhạt nhìn Thành ca đứng ở trung tâm.
Biểu cảm dần dần trở nên có chút xem thường.
Bọn họ là chấp sự trẻ tuổi và hộ pháp thiên tài cùng đám cấp cao vừa rồi của hai
tộc Kim Ngân sang đây.
Chỉ là bởi vì địa vị không đủ cao, không được tham gia cuộc hội nghị của các
điện chủ, vì vậy đã cùng đi xuống dưới tham quan thần điện với vài tên hộ pháp
của Bạch Huyền tộc.
Điều này cực kì bình thường khi các tộc kết giao với nhau.
Đôi khi, thậm chí sẽ có các cuộc so tài giữa các thế hệ trẻ với nhau.
Lúc này bọn họ cố ý chạy đến nơi này, chính là vì muốn rút ngắn khoảng cách
để quan sát xem, rốt cuộc tên đại hiền giả này của Bạch Huyền tộc có gì đặc
biệt.
“Chỉ mới Cực Huyền cảnh thất trọng thôi ư?
“Tử Kim Huyền Văn tuyệt thế thiên tài vang dội đây ư?”
Nhìn thấy cảnh giới của Thành ca, mặt của thiên tài hai tộc hiện vẻ không thể
nào tin nổi.
“Đúng là vô cmn lý, cái thứ rác rưởi này này còn chẳng làm nổi thực tập hộ vệ
bên bọn ta ấy chứ.”
“Bất kể Tử Kim Huyền Văn này có thần kỳ đến mức nào đi chăng nữa, thì tốc
độ thăng cấp như rùa bò như thế này cũng không xứng với danh thiên tài đâu.”
Bọn họ nhìn một lát, lập tức mất hết hứng thú với Thành ca.
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lê Hàn Ngọc, Nguyễn Lăng Diêu và những
nữ tử khác.
“Mặc dù hắn không ra gì, nhưng tám vị nữ tử bên cạnh hắn, thật sự đều là cực
phẩm đấy!”
“Đúng vậy, đúng là có phúc quá nhỉ?”
“Nhất là người thứ nhất, thật sự là đẹp đến mức không thể tin nổi, đẹp khuynh
quốc khuynh thành, hơn nữa thậm chí đến ta cũng không nhìn thấu được thực
lực của nàng!”
“Nữ nhân tài sắc vẹn toàn này lại còn phải làm hộ vệ của hắn, đám cấp cao
Bạch Huyền tộc điên rồi sao?”
“Ta hơi ghen tị với người này rồi đó!”
“Người thứ nhất là Lê Hàn Ngọc, các ngươi vẫn là nên tỉnh ngộ đi.”
“Cái gì, nàng ta chính là Tuyết La Sát Lê Hàn Ngọc người năm đó phế Thẩm
Thanh hả?”
“Đúng vậy, nữ tử đó không phải là người chúng ta có thể hưởng thụ được đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc đâu, càng mạnh càng tốt, ta thích…”
Đám người này đã dừng việc quan sát đại hiền giả của Bạch Huyền tộc rồi, tất
cả chủ đề bây giờ đều bắt đầu xoay quanh các tiểu muội kia.
Còn về Thành ca, kết luận của bọn họ là không có sức uy hiếp, không đáng
nhắc tới.
Cũng chính là dưới bầu không khí này, Thành ca đi đến cửa ải thí luyện huyền
văn ở phía trước để khảo hạch.
“Ôi, bái kiến đại hiền giả!”
Hộ pháp và vài tên chấp sự chịu trách nhiệm duy trì khảo hạch vội vã đến phía
trước hành lễ.