Bất chợt, trong mắt bọn họ thoáng qua vẻ vui thầm.
“Thì ra là tên tặc tử Khương Thành!”
“Ta biết ngay mà, thứ gọi là Huyền Văn Tử Kim kia cũng chẳng phải thứ tốt
đẹp gì!”
“Bạch La Chân, không cần bàn cãi thêm gì nữa, giết người đền mạng!”
Nếu có thể mượn cơ hội này, diệt trừ Huyền Văn Tử Kim của Bạch Huyền Tộc,
bọn họ cho là… cũng có thể chấp nhận được.
Dùng mạng của vài thiên tài bên mình, đổi lấy mạng của tuyệt thế thiên tài ngàn
tỉ năm mới xuất hiện một lần của Bạch Huyền Tộc, trận sóng gió này cũng
không xem là mất mát gì quá lớn.
Dẫu sao trong mắt bọn họ, tương lai Huyền Văn Tử Kim có thể thay đổi thế cục
của Huyền Giới.
Người như thế tốt nhất không nên sống tiếp.
“Giao Khương Thành ra để bọn ta tùy ý xử trí!”
“Không sai, giao Khương Thành ra đây!”
“Nếu không thì khai chiến đi!”
Bạch La Chân cắn răng, nếu là người khác thì tốt, muốn đưa ra giải thích thỏa
đáng chỉ cần trừng phạt nghiêm khắc là xong.
Nếu lỗi hoàn toàn là ở phe mình, thậm chí có thể tự tay kết liễu, dùng quy tắc
của Chính Thần Điện để bình ổn sự việc.
Nhưng đổi thành Khương hiền giả thì…
Cần phải xem xét lại.
Chưa nói đến Khương hiền giả có thể dạy nàng Huyền Thuật cấp Chí Tôn,
trước đó, nàng đã bằng lòng trả giá bằng tính mạng chỉ để cứu đứa “con trai
ruột” này.
“Trong chuyện này hẳn là có nội tình.”
“Chiến Linh điện chủ, rốt cuộc là có chuyện gì, kể tường tận ra đi.”
Quang Minh điện chủ cũng vội nói: “Không sai, trước giờ Khương hiền giả vẫn
luôn thiện chí giúp người, ta tin là hắn vô tội.”
“Việc này còn cần phải điều tra rõ ràng mới được.”
Các vị điện chủ khác cũng thi nhau tiến lên, nháy mắt ra hiệu với Chiến Linh
Điện Chủ, ẩn ý hắn thiên vị Khương hiền giả.
Cho dù thực sự là lỗi của hắn, cũng phải nhắm mắt nói hắn không có lỗi,
Bắt Thành Ca đền mạng?
Bọn họ còn mong hắn sống lâu nữa kìa.
Thực sự không thể, không ngại khai chiến, chỉ cần có thể bảo vệ hắn.
“Không cần nói thêm gì nữa!”
Kim Huyền Đại điện chủ nghe đã không lọt tai từ lâu rồi.
Phải biết rằng, sự việc liên quan đến Thành ca, hắn đương nhiên muốn nhân cơ
hội này trừ khử Thành ca.
Ngân Huyền Đại điện chủ cũng lập tức hưởng ứng.
“Chúng ta tự mình đi bắt người!”
“Được lắm, chúng ta tự mình bắt!”
“Các ngươi!”
Bạch La Chân và Chiến Linh điện chủ vội vàng ngăn lại, hai bên đang bay giữa
không trung, vậy mà lại đánh nhau hai lần.
Trong lúc nhất thời, cả thần điện bỗng trở lên hỗn loạn.
Hiền Giả cung cách sân khảo hạch cũng không xa, náo động lớn như vậy đương
nhiên không giấu được đám hộ pháp Nhậm Hoằng.
Vừa thấy điện chủ của ba phía đều đã đánh giết tới đây, bọn họ vội vàng tiến lên
phía trước.
“Có chuyện gì vậy?”
Lôi Linh điện chủ nôn nóng quát lên: “Xảy ra chuyện lớn rồi, các ngươi mau
vào bảo Khương hiền giả trốn đi!”
Nói xong, hắn tựa như thần canh cửa, giơ ngang kiếm chắn trước cửa Hiền Giả
cung.
Chính vào lúc đó, Bạch La Chân tự mình hạ lệnh: “Mở khóa Linh Văn, mở tất
cả cấm chế!”
Trong nháy mắt, toàn bộ Hiền Giả cung bị bao phủ bằng vô số tia sáng Huyền
Văn không ngừng lưu chuyển.
Phía trên, hai tộc Kim Ngân tiến công dồn dập, tuy nhiên chỉ có thể khiến cho
Huyền Văn rung động mà không cách nào phá vỡ được nó.
Lần trước, sau sự kiện Thành Ca bị “uy hiếp”, thần điện sớm đã sửa sang Hiền
Giả cung trở nên cực kì kiên cố, chỉ sợ ngày nào đó sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Mặc dù với thực lực của Thành Ca thì cũng không cần thiết, nhưng dù sao cũng
là tâm ý của các vị điện chủ, hắn cũng không tiện từ chối.
Hơn nữa một khi Hiền Giả cung bị tấn công, Khương chưởng môn ở bên trong
đương nhiên cũng ý thức được.
Dẫn theo Chung Ly Xảo và Lê Hàn Ngọc vừa chạy về đòi Huyền Thuật, hắn
cũng đến cửa lớn Hiền Giả cung.
Nhìn thấy trận chiến kịch liệt phía trên, hắn còn cảm thấy hơi buồn bực.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng qua là giáo huấn một chút, bọn họ phản ứng thế
này hình như hơi quá thì phải?”
“Không phải ngươi sai ta đi giải quyết bọn chúng sao?” Lê Hàn Ngọc mặt
không biến sắc, chỉ là lời nói ra ít nhiều lại có gì đó hơi kinh ngạc.
Thành Ca sững sờ: “Không lẽ ngươi đã giết sạch những người đó rồi sao?”
“Ừ.”
Vãi nhái, em gái à, ngươi còn tàn nhẫn hơn ta nữa.
Khi đó ta đây chỉ muốn ngươi làm cho bọn họ trọng thương thôi, ai mà ngờ
được ngươi lại giết luôn họ.
Nếu không thì một bạt tai đó đã đã chết nhăn răng rồi, nói gì đến sống sót?
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ, đám người phía trên cũng dừng tay.
Cảm giác có lẽ có “hiểu lầm” gì đó ở đây thì phải?
Chỉ là lời giải thích này rõ ràng không thể làm hài lòng hai tộc Kim Ngân.
“Khương Thành, Lê Hàn Ngọc, các ngươi dám cả gan tàn sát hộ pháp chấp sự
của tộc ra, đúng là tội ác tày trời!”
“Còn không mau cút ra đây chịu chết?!”
“Khương Thành, mau quay trở về!”
Bạch La Chân vội vàng đáp người xuống, giơ ngang kiếm chắn ở trước người
Khương Thành.
Lê Hàn Ngọc thì nắm chặt lấy kiếm trong tay, định tiến lên ứng chiến.
Về phía Chung Ly Xảo với Minh Huyền Cảnh rõ ràng không đủ sức tham gia
trận chiến này, nhưng vẫn rút kiếm ra.
Ánh mắt trước nay luôn hoạt bát đáng yêu giờ phút này cũng trở nên phẫn uất
mãnh liệt.
“Đại hiền giả, ngươi yên tâm, trừ khi ta chết, bằng không bọn họ đừng hòng
động vào ngươi!”
Thành Ca vội vàng nắm lấy tay của hai nàng.
“Các ngươi định làm gì vậy?”
Lê Hàn Ngọc thản nhiên nói: “Việc này là do la chấp hành sai mệnh lệnh gây
nên, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Chung Ly Xảo hôn nhẹ thật nhanh lên gò má một cái, tặng hắn “nụ hôn cuối
cùng”.
“Vì ngươi, ta bằng lòng tan xương nát thịt!”
Thành Ca suýt chút nữa bị nàng làm cho ngơ ngác.
Em gái à, tâm ý của ngươi thì ta nhận, nhưng chúng ta nào đã đến mức sinh ly
tử biệt, không đến nỗi như thế.
Có cần phải nghiêm túc như vậy không?
“Được rồi được rồi, việc này để ta giải quyết.”
“Đây còn chưa phải lúc ta cần các ngươi liều mạng, yên tâm đi, ta nhất định sẽ
bảo vệ tốt các ngươi.”
“Hả, Khương hiền giả!” Chung Ly Xảo ẩn tình trìu mến, sự dịu dàng trong ánh
mắt nàng dường như có thể làm ta chảy cả sắt đá.
Bạch La Chân và đám người điện chủ chỉ biết bất lực oán thầm.
Gì thế này, lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn muốn biểu diễn cảnh tình
chàng ý thiếp cảm động lòng người?
Hơn nữa, Khương hiền giả ơi là Khương hiền giả, chút sức lực cỏn con hiện giờ
của ngươi thì bảo vệ được ai?
Thật lòng mà nói, trong lòng Bạch La Chân cũng hơi bực bội, thằng nhóc này
cũng sốc nổi quá đó.
Đặc biệt là sau khi để hắn phối hợp với Lê Hàn Ngọc lại ngày càng vô pháp vô
thiên
Chưa kể, lần này hai kẻ này trực tiếp phá vỡ đồng minh của ba tộc, lại còn đẩy
hai tộc Kim Huyền và Ngân Huyền vào thế đối lập.
Đây chính là điều mà ngay từ đầu nàng đã không muốn thấy nhất.
Cục hiện rối rắm như thế, bây giờ còn bắt nàng phải dọn dẹp.
Sau khi việc này kết thúc, nhất định phải bắt hắn về dạy dỗ lại, cho dù hắn có
Huyền Thuật cấp Chí Tôn đi chăng nữa cũng không thể để mặc hắn làm xằng
làm bậy.
Lê Hàn Ngọc cũng không coi lời nói khi nãy của Khương hiền giả là thật.
Nàng cho rằng Khương Thành không thể nào giải quyết được cục diện trước
mắt.
Mà hành động sau đó của Khương chưởng môn lại đem sự chú ý của nàng rời
đến bên người của hai tộc Kim Ngân phía ngoài kia.
Thành Ca xoay người, đi vào trong Huyền Giả Cung.
Không chỉ có vậy, hắn tiến vào trong tĩnh thất, ngăn cách hoàn toàn với thế giới
bên ngoài.
Hai tộc Kim Ngân nhìn vào hẳn sẽ cho rằng hắn đang chạy trốn.
Còn đám người Bạch La Chân lại thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Khương
Thành hắn không làm loạn, bọn họ đảm bảo có thể bảo vệ hắn an toàn.
Dù sao nơi này cũng là thần điện của Bạch Huyền Tộc.
Huống hồ nếu tình hình không ổn, có thể dùng Huyền Thuật cấp Chí Tôn để
phá địch.
Bọn họ không biết rằng, sau khi Thành Ca vào trong tĩnh thất thì lấy ra Loạn
Trận Lệnh.
Sau đó ẩn thân một cái phá vỡ Huyền Văn cấm chế, rời khỏi Hiền Giả cung.
Hắn đứng sừng sững ở đám mây phía trên, xa xôi nhìn xuống chỗ điện chủ hai
tộc ở phía dưới, khóe miệng để lộ nụ cười khe khẽ.
Ngay sau đó, hắn thi triển Thuật Biến Hóa, tùy tiện biến ra hình dạng của Lý
Tuấn Lãng.
Huyền Khí Băng Kiếm thường ngày che giấu tai mắt người giờ đây được thu
về.
Hồng Tuyệt Tiên Kiếm chậm rãi hiện ra