Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 649




Sau khi đại điện chủ của hai tộc Kim Ngân dùng cách phi thăng để thoát khỏi

hiện trường, còn lại đều là người của tộc Bạch Huyền.

Nhìn tà ma dị giới vẫn còn lớp mây đen lượn lờ dày đặc như trước, mọi người

cũng không dám hoàn toàn yên lòng.

“Ờ thì, tiền bối, ngươi…”

Bạch La Chân tỏ ra đây là lần đầu tiên tiếp xúc với vị tà ma cực mạnh này, nên

cực kỳ căng thẳng.

Đường đường là đại điện chủ lại luống cuống chân tay, mồ hôi ướt đẫm.

“Ngươi có muốn ở lại thần điện của tộc ta một thời gian ngắn hay không?”

Sau khi há miệng nói ra những lời khách sáo này, nàng chỉ hận không thể đập

chết chính bản thân mình.

Các điện chủ khác cũng quăng ánh mắt oán giận tới, ngươi muốn nói gì mà chả

được, giữ hắn ở lại làm chi?

Một tà ma lớn mạnh quá mức, hình như đầu óc còn không được bình thường, ở

bên cạnh hơn một ngày thì hệ số nguy hiểm cũng ngày càng tăng!

Thành ca đương nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn họ.

Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, mỗi ngày anh em đều ở đây, các

ngươi sợ cái lông ấy.

Nghĩ đến Biến Hóa thuật phải mất ba ngày mới có thể giải trừ, còn phải đến chỗ

Kim Huyền Ngân Huyền đã xóa sổ, bên đó vẫn còn một đống chiến lợi phẩm

lớn cần phải lấy đi, hắn quyết định ra ngoài ba ngày là được rồi.

Vì thế khua tay áo.

“Không cần đâu!”

Vừa nói xong ba chữ kia, tất cả mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy cung tiễn tiền bối!”

“Tiền bối đi mạnh khỏe!”

“Được rồi, lần này ta sẽ dẫn theo Khương huynh đệ ra ngoài một chuyến.”

Hắn rời đi ba ngày, nếu đám người kia nghĩ rằng Khương hiền giả đã mất tích,

đó cũng là phiền toái không cần thiết.

“Hả!”

Bạch La Chân và các Điện chủ vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt.

“Không biết tiền bối muốn dẫn hắn đi đâu?”

“Đúng vậy, Khương hiền giả tuổi trẻ không hiểu chuyện, nếu có va chạm gì với

ngươi, mong ngươi rộng lòng tha thứ, không nên so đo với một đứa nhỏ …”

Thành ca thầm oán trong lòng, ai tuổi trẻ không hiểu chuyện cơ?

“Được rồi được rồi, đã nói Khương hiền giả là người ta ngưỡng mộ, làm sao ta

có thể làm hại hắn chứ?”

“Lần này dẫn hắn đi ra ngoài là muốn nâng cốc chuyện trò với hắn, vài ngày sau

sẽ đưa về cho các ngươi.”

Hắn vừa nói như vậy, cuối cùng mọi người cũng yên tâm.

Tuy rằng không rõ tà ma dị giới có thể chỉ dạy cái gì cho Khương hiền giả,

nhưng chỉ cần không bị làm hại là đã biết ơn vô cùng rồi.

“Đa tạ tiền bối yêu mến hắn!”

“Đúng vậy, tiền bối lòng dạ rộng lớn, nhất định sẽ ở chung hòa thuận với hắn.”

Thành ca bay vào trong cung hiền giả, đưa tay biến ra một con rối hình người,

giả vờ mang theo bay ra khỏi phạm vi thần điện.

Mọi người bên dưới liên tục vẫy tay đưa tiễn, nhìn theo bóng dáng “bọn họ”

biến mất trong tầm mắt.

Sau đó, cuối cùng mọi người cũng được thả lỏng.

“Có thể xem như rời đi rồi.”

Một tiếng than này của đại điện chủ khiến cho các vị điện chủ lại trở về sự tức

giận một lần nữa.

“Đúng vậy nhỉ…”

“Đây là lần nguy cơ lớn nhất cả đời ta, rốt cuộc cũng đã trôi qua rồi.”

“Thật đáng sợ!”

Băng Linh điện chủ vỗ bộ ngực phát triển cực tốt của mình: “Nghe đồn thôi đã

dọa người lắm rồi, không nghĩ đến chân nhân còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so

với lời đồn.”

Quang Minh điện chủ mang vẻ mặt nghiêm trọng: “Thực lực của hắn quả thật

đã sắp vượt qua tất cả tà ma dị giới trước kia.”

“Trừ khi bọn họ dùng hết tiên đan mang đến từ dị giới, nếu không người này chỉ

có Đế Huyền cảnh mới ngăn cản được.”

Các điện chủ khác đều gật đầu, thầm chấp nhận.

“Đúng vậy, bây giờ ở trước mặt người kia, số lượng người đã không còn ý

nghĩa gì nữa rồi.”

“Lần này nếu không phải có Khương hiền giả, Bạch Huyền tộc chúng ta đã

xong đời rồi.”

“Đúng vậy đó, thật may mắn mà…”

“Khương hiền giả đúng là thần tiên, thật thần kỳ.”

Nhớ lại lời “tà ma” kia nói lúc trước, bọn họ vẫn cảm thấy cực kỳ vô lý.

Một người là Cực Huyền cảnh, một người thì ít nhất là Đế Huyền cảnh, quả thật

khác nhau một trời một vực.

Hai người họ kết bái như thế nào?

“Hắn sẽ không sao chứ?”

“Hẳn là không đâu!”

Bạch La Chân suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Bây giờ ta thậm chí còn nghi

ngờ rằng vị tà ma dị giới vừa mới tới này, chính là do Khương hiền giả đưa

đến.”

“Hả?”

“Cái gì?”

“Do Khương hiền giả đưa đến ư, sao chuyện này có thể xảy ra được?”

Chung Ly Xảo ở bên dưới bỗng nhiên phản ứng kịp.

“Ta nhớ ra rồi, lúc trước Khương hiền giả còn nói sẽ bảo hộ cho chúng ta mà,

sau đó thì quay vào bên trong.”

Nàng dùng sức vỗ mạnh một cái lên chân nhỏ, tựa như đã phát hiện ra một bí

mật động trời, vừa hưng phấn lại vừa kích động.

“Lúc ấy ta còn buồn bực mãi, hắn làm sao mà bảo vệ, nhưng bây giờ thì rõ ràng

rồi!”

Nét mặt của các Điện chủ đều lộ vẻ khó tin.

“Ý của ngươi là, kỳ thật là khi đó hắn đang chuẩn bị trở về để triệu hồi ra tà ma

dị giới kia, rồi để cho tà ma giúp hắn giải quyết nguy cơ?”

“Nhất định là như vậy!”

Chung Ly Xảo hai tay ôm ngực, nhìn bầu trời phía xa xăm, trong mắt toàn là

những vì sao lấp lánh.

“A a a, cảm giác được hắn bảo vệ thật tốt, ta chỉ biết Khương hiền giả là nam

nhân đáng tin tưởng nhất thôi…”

Các Điện chủ lười quan tâm đến con người háo sắc này.

Mà ngay cả chính điện chủ Quang Minh điện của nàng cũng không nói gì, chỉ

nhếch nhếch khóe miệng.

“Không thể tưởng tượng được, quan hệ giữa Khương hiền giả và tà ma kia lại

thân thiết đến như vậy.”

“Hắn vậy mà lại có thể mời tà ma kia ra tay giúp đỡ, chuyện này đúng là rất

thần kỳ.”

“Đúng vậy, đối với chúng ta mà nói, thật ra đây lại là một tin tức tốt.”

“Nói cách khác, chỉ cần có Khương hiền giả, chúng ta chẳng những không cần

lo lắng về tà ma kia, mà ngược lại còn có được sự viện trợ to lớn của hắn nếu có

nguy cơ?”

Mọi người hưng phấn không thôi.

“Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá rồi!”

“Ít nhất là ở tầng thứ nhất cũng không ai có thể uy hiếp được chúng ta cả.”

Bạch La Chân cười gượng: “Bây giờ cho dù hắn không ra mặt, tầng thứ nhất

cũng không còn ai có thể uy hiếp chúng ta mà…”

Kẻ địch lớn nhất của Bạch Huyền tộc là Hắc Huyền tộc đã bị tóm gọn.

Mối họa lớn nhất của Huyền giới, những tàn các còn sót lại của tổ chức dưới

lòng đất cũng đã bị hủy diệt.

Bây giờ ngay cả hai tộc cuối cùng có địa vị ngang bằng với Bạch Huyền tộc,

Kim Huyền tộc và Ngân Huyền tộc, cũng đều bị tiêu diệt hết.

Ít nhất trong vòng mấy vạn năm, ở tầng này Bạch Huyền tộc không còn thiên

địch.

Mà cục diện thần kỳ này, tất cả đều là do tà ma dị giới kia tạo nên, còn kỳ thật

bọn họ chẳng làm gì cả.

Phát hiện này khiến mọi người không biết nên nói cái gì cho đúng nữa.

Phía bên kia, sau khi Khương chưởng môn bay xa đã ném hình nhân kia qua

một bên.

Sau đó bay thẳng một đường về hướng lãnh địa của Kim Huyền tộc.

Thần điện chính của hai tộc Kim Huyền và Ngân Huyền hẳn là có cất giữ những

vật cực kỳ xa xỉ.

Ước chừng cũng không kém là bao so với tổng bộ của Hắc Huyền tộc.

Đây chính là công đức trắng lóa đấy chứ!

Về phần mấy ngàn hộ pháp, chấp sự, hộ vệ khác của các phân điện, nếu thức

thời, Thành ca thật ra cũng không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt.

Dù sao hắn cũng không để ý có ai hận mình sau lưng, chỉ cần đừng cắn lấy

không tha là được.

Cứ như vậy, hắn cứ bận rộn suốt ba ngày, “liên tục chiến đấu” khắp nơi, cuối

cùng cũng kiếm được rất nhiều thứ.

Sau khi đổi những huyền khí và bảo vật không dùng được thành công đức, hắn

kiểm kê một chút, bây giờ đã đủ để hắn nâng tất cả 1000 huyền văn lên đến lục

trọng.

Hơn nữa, còn có một lượng lớn Huyền Nguyên quả.

“Ôi, ngoại trừ phụ linh, hình như tầng thứ nhất này chẳng có cái gì béo bở cả!”

Hắn đã quyết định, đợi cho toàn bộ 1000 huyền văn đều phụ linh xong thì lập

tức lên Địa Huyền cảnh, sau đó phi thăng lên phía trên.