Đám người Kim Hao lại không cảm thấy Khương Thành thật sự có thể cứu
được họ.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có thể trở thành bằng hữu với người xử được
Chung Thác chắc chắn vẫn tốt hơn là phải làm kẻ thù.
Ở trong này, quan hệ của họ với Tiên tộc Ma tộc cũng không được coi là hòa
hợp.
Có Khương Thành che chở, ít ra họ cũng có thể kê cao gối ngủ khi phải đối mặt
với những người tiên giới kia.
Nhưng đáng tiếc là giờ Khương Thành chẳng có hứng thú gì với họ cả.
“Che chở các ngươi?”
Hắn nhìn thoáng qua Kim Hao đang đầy kỳ vọng, lại nhìn những người Bạch
Vô Khải, Ninh Chi Lâm ở bên cạnh tỏ vẻ thân thiết.
“Các ngươi đùa gì thế?”
“Vừa rồi ai nói không cần ta che chở cơ mà?”
Hả chuyện này?
Mấy đại lão Huyền tộc sao lại không nghe ra được hắn đang xa lánh họ vì thái
độ của họ trước đây chứ.
Không khỏi thầm hối hận.
Bằng hữu trâu bò như này vừa gặp là phải chủ động lôi kéo rồi, thế mà người
mình lại cố mà đẩy hắn ra?
Tội gì mà phải vậy?
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Bạch Vô Khải không khỏi cười bồi cáo lỗi.
“Tiền bối nói đùa rồi, mới nãy bọn ta có mắt không thấy thái sơn, xin tiền bối
lượng thứ.”
“Quá lời quá lời rồi.”
Khương Thành liên tục xua tay cười nói: “Các ngươi đâu có làm gì sai, không
cần ta tha thứ.”
“Các ngươi lợi hại như vậy, đâu cần ta che chở phải không?”
“Che chở là sự sỉ nhục đối với các ngươi.”
“Thôi đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa.”
Dứt lời, hắn kéo tay Thư Bạch Vi.
Ý là ta chỉ che chở nàng thôi, không muốn thân thiết với các ngươi.
Mấy vị cao thủ Huyền tộc đều cực kỳ xấu hổ.
Ninh Chi Lâm tộc Ngân Huyền và Mục Vi tộc Hắc Huyền cũng chỉ đành cười
bồi.
“Đúng là trước đây bọn ta sai rồi.”
“Thực lực của bọn ta chẳng hề đáng kể gì nếu so với tiền bối.”
“Được rồi, không phải tiền bối đã nói người là Đại hiền giả của bốn tộc bọn ta
sao?”
Kim Hao chợt nhớ tới chuyện này, mừng rỡ nói: “Vậy chúng ta chính là người
một nhà rồi.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta và tiền bối là người một nhà.”
“Ở đây người một nhà phải nâng đỡ, trợ giúp nhau đúng không nào!”
Giờ bọn họ thật sự muốn kết thân cùng Khương hiền giả.
Nhưng tiếc là đã muộn rồi.
“Thôi đừng đừng.”
Khương Thành mỉm cười xua tay: “Một tà ma dị giới như ta đây đâu xứng làm
người một nhà với các ngươi? Nhỡ bị coi là gián điệp mà bắt lại thì không ổn
lắm.”
“Tiền bối cứ đùa. Ngươi mạnh như vậy sao mà là gián điệp được?”
“Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy là bọn ta nhất thời hồ đồ…”
Nhất thời ai nấy đều hối hận xanh ruột.
Nhưng giờ bất kể họ có nhận sai xin lỗi thế nào, Khương Thành cũng không
thèm phản ứng.
Suy nghĩ của hắn đều đặt trên người Cô Nguyệt Tâm Cơ, những người còn lại
đều là mây bay.
“Đúng rồi, người của Chân Viêm thế giới ở bên kia à?”
Hắn chỉ vào nơi đối diện khu vực trống.
Đó chính là vị trí trung tâm của bí cảnh này, một ngọn núi hình lập phương mũi
nhọn chồng chất sừng sững đứng đó.
Càng kì diệu hơn là, ngọn núi này không phải được tạo nên từ đất đá, mà là lửa.
Vẻn vẹn bốn tầng, từ trên xuống dưới đủ dạng lửa đỏ, lửa lam, lửa lục, lửa tím
cháy rừng rực.
Những ngọn lửa này ngưng mà không tán, tạo thành hình dạng cố định khiến
người khác không khỏi tấm tắc làm kỳ.
Mà người có thể sống ở trong đó không có chút tài năng thì không được.
Thư Bạch Vi còn chưa trả lời, Kim Hao đã xúm lại giành đáp.
“Đúng vậy đúng vậy, bảy người kia đang ở bên trong.”
“Tiền bối phải cẩn thận họ đấy, người của Chân Viêm thế giới cao hơn chúng ta
một bậc, khó mà chống lại được.”
Hử?
Ý gì vậy?
Sau khi họ giải thích ra, cuối cùng Khương Thành cũng hiểu rõ.
Nhiều năm trước những người này trốn thoát đến đây, đã lập tức gặp được bảy
tộc nhân của Chân Viêm thế giới.
Mới đầu hai bên còn rất hòa thuận.
Tộc nhân Viêm tộc còn mời bọn họ đến làm khách trên ngọn núi bốn phía bao
quanh bởi lửa kia.
Ở đó mọi người đều được chiêu đãi.
Nhưng rất nhanh, đối phương đã để lộ ra nang vuốt thật sự.
“Họ lấy ra mấy hạt châu đen, nhờ chúng ta rót tiên lực hoặc huyền lực vào đó.”
Thương Hư đại đế nói vậy.
“Sau đó thì sao?”
“Chúng ta được họ chiêu đãi nhiệt tình, cũng không tiện từ chối nên đã thử một
chút.
Lần thử đó đã xảy ra chuyện.
Khi người đầu tiên tiếp xúc với hạt châu, tiên hồn đã bị khóa lại, sau đó bị
cưỡng ép lấy đi phân hồn
Đây chính là chuyện chí mạng với bất cứ tu sĩ nào.
Phân hồn rơi vào tay đối phương, sinh tử sẽ bị người ta nắm trong tay.
Biến cố như vậy khiến mọi người đều sợ hãi.
Ngay sau đó hai bên đánh nhau, bảy người đối diện kia chỉ phái ra hai người đã
dễ dàng đánh bại bọn họ.
Sau đó, mỗi người đều bị ép thu lấy phân hồn.
Từ đó tất cả mọi người đều bị trói chân ở đây.
Khương Thành nghe đến đó, vội vàng nhìn về phía Thư Bạch Vi với vẻ quan
tâm.
“Ngươi cũng bị người ta đoạt mất phân hồn?”
Thư Bạch Vi gật đầu, vẻ mặt hơi chán nản: “Thực lực của bọn họ quá mạnh, ta
không thể chống đỡ nổi.”
“Đáng hận thật.”
Nghe nói “Lam Đề” bị người ta đoạt mất phân hồn, nhất thời Khương Thành
không thể nhịn nổi.
“Đáng chết, đám người đó lại dám bắt nạt người của ta.”
“Xem ra chúng ngại sống lâu quá đây mà.”
Vốn dĩ hắn cũng không có sát tâm gì với người của Chân Viêm thế giới, dù sao
cũng chẳng quen biết gì.
Nếu không có xung đột gì thì coi như bỏ đi không nhìn thấy.
Nhưng giờ hắn không nghĩ vậy nữa.
“Bọn chúng chết chắc rồi.”
Ánh mắt hắn nhìn ngọn Tứ Phương sơn kia chỉ có sát ý lạnh lẽo, mà lúc ngoái
đầu nhìn về phía Cô Nguyệt Tâm Cơ lại dịu dàng mà thương tiếc.
“Phân hồn của ngươi ta nhất định sẽ mang về toàn vẹn.”
Hắn vỗ vai nàng, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, chắc chắn ngươi sẽ không sao
đâu.”
Thư Bạch Vi ngơ ngác nhìn hắn, tâm tình hơi phức tạp.
Miệng tên này cứ bảo thích Cô Nguyệt Tâm Cơ các thứ nhưng thực tế còn
chẳng biết mình là ai.
Đây rõ ràng là nói dối, cố ý trêu chọc mình rồi?
Nhưng nhìn ánh mắt và dáng vẻ chân thành tha thiết của hắn lại không giống
giả vờ.
Hình như hắn thật sự lo lắng cho mình, nổi giận khi mình gặp chuyện.
Nàng nhất thời chẳng biết nên nói gì cho phải.
Lúc đi tới Huyền giới, nàng vẫn còn cô đơn chiếc bóng, bất kể tiên ma hay
huyền tộc đều là kẻ địch của nàng.
Nói là không nơi nương tựa cũng không phải quá đáng.
Nếu không có thiên phú tu luyện huyền lực phi phàm thì e đã chết từ lâu rồi.
Mấy năm nay chưa từng có ai giúp nàng.
Có lúc bị thương, bị bắt nạt, nàng cũng không trông cậy vào ai có thể đứng ra
giúp đỡ cho mình.
Nhưng lúc này, nàng chợt cảm nhận được sự quan tâm đã biến mất từ lâu.
Cảm giác này khiến nàng hoài niệm quá.
Hơn mười vạn năm trước, lúc Thư gia ở Ma giới còn chưa bị diệt, phụ mẫu
huynh trưởng của nàng cũng quan tâm nàng như vậy.
Đáng tiếc…
Đáng tiếc hắn chỉ đang trêu đùa mình thôi.
Nếu là sự thật thì tốt biết bao.
Cuối cùng nàng vẫn âm thầm đẩy tay Khương Thành ra giống như trước.
Vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bảy người kia rất khó đối phó, kể cả ngươi cũng không
có khả năng thắng được.”
Thương Hư đại đế cũng lo lắng thở dài.
“Đúng vậy, đẳng cấp sức mạnh của chúng cao hơn chúng ta nhiều, khác nhau
một trời một vực.”