“Là ý gì?”
“Cái gì gọi là đẳng cấp sức mạnh cao hơn?”
Khương Thành không hiểu nổi ý họ.
“Chẳng phải chúng chỉ là Quy tắc hỏa thôi à? Có gì kỳ lạ đâu?”
Bạch Vô Khải cũng không nhịn được mà thở dài.
“Ngay từ đầu bọn ta cũng suy nghĩ giống như ngươi.”
“Chỉ là Huyền văn hỏa thôi, rất chi là bình thường ở Huyền giới, chẳng có gì lạ
hết.”
“Nhưng khi thật sự giao thủ mới phát hiện ra là sai lầm trầm trọng, đó hoàn toàn
là sức mạnh hỏa ở một cấp độ khác rồi.”
Đại đế Thương Hư tiếp lời bổ sung thêm cho hắn: “Thật ra bất kể là võ kỹ, trình
độ tinh diệu hay hàm ý ý cảnh, bảy kẻ kia đều kém hơn so với lão phu.”
“Nhưng quy tắc hỏa của chúng lại có thể nghiền ép tất cả các quy tắc khác.”
“Nếu nhất định phải hình dung thì quy tắc hỏa của chúng cho ta cảm giác còn
cao cấp hơn cả vua quy tắc.”
“Còn cao cấp hơn vua quy tắc ư?”
Khương Thành không khỏi hứng thú.
Trước kia khi thí luyện trong cửa quy tắc ở tiên giới, hắn từng đẩy quy tắc tốc
độ lên ngôi vua quy tắc.
Từ đó về sau, ở tiên giới lấy quy tắc tốc độ làm vua.
Tất cả tiên nhân tu quy tắc tốc độ, tốc độc đều có sự gia tăng nhất định.
Đồng thời khi đối mặt với những quy tắc khác có thể hình thành hiệu quả áp chế
nhất định.
Bởi hắn làm vậy mà chỉnh thể thực lực Thương Long Cốc đột ngột tăng mạnh.
Mà chúa tể tốc độ - Liệt Không ma đế ở ma giới bên kia cũng từ một ma đế
thực lực hàng trung đến cao, nhảy lên thành top mười đại lão đứng đầu trên
bảng thực lực tiên giới.
Hiệu quả này sẽ kéo dài đến cửa quy tắc tiếp theo mở ra lần sau.
Mà như Thương Hư đại đế vừa nói là hiệu quả còn cao cấp hơn cả vua quy tắc.
Có thể thấy được nghịch thiên bao nhiêu.
Thư Bạch Vi cũng gật đầu: “Đúng vậy, chính là cảm giác này. Đụng tới lực sức
mạnh của họ, bất kể sức mạnh quy tắc nào của chúng ta cũng đều dễ dàng sụp
đổ.”
Kim Hao bên kia bổ sung thêm: “Bất kể sự công kích nào của huyền văn của
chúng ta, họ đều có thể dùng hỏa giải quyết dễ dàng.”
“Mà hỏa của họ bọn ta không thể đỡ nổi.”
“Có chuyện như vậy sao?”
Khương Thành thật sự tò mò.
Hiệu quả như này phải mạnh hơn ít nhất ba cấp so với vua quy tắc.
Nếu vua quy tắc mà thần kỳ như vậy thì bây giờ Liệt Không ma đế đã đánh
khắp tiên giới không địch thủ từ lâu rồi.
“Hỏa của họ sao lại mạnh như vậy được?”
“Có người nói là vì thế giới của họ có cấp độ cao hơn huyền giới của chúng ta.”
Bạch Vô Khải chậm rãi nói: “Có một lần ta nghe được khi họ nhắc tới Chân
Viêm thế giới, có một câu là khoảng cách đến thế giới cao cấp không còn xa
nữa.”
Thế giới cao cấp?
Lẽ nào là thế giới như Tiên giới, Huyền giới không chỉ có một dạng mà còn có
phân chia đẳng cấp?
Hắn không khỏi suy đoán: “Thế giới đẳng cấp cao hơn, cường độ của bản thân
quy tắc sẽ càng cao? Cho nên cón thể tạo thành sự nghiền ép với những tu sĩ ở
thế giới khác?”
Thương Hư đại đế gật đầu: “Khương đạo hữu nói chí phải, lão phu cũng suy
đoán như vậy.”
“Vậy phân chia cấp bậc thế giới dựa vào đâu?”
“Chuyện này lão phu cũng không rõ nữa.”
Khương Thành lại hỏi: “Nếu thực lực của chúng mạnh như vậy, vì sao phải cố ý
giữ lại phân hồn của các ngươi mà không giết chết các ngươi?”
Nhắc tới chuyện này, mọi người cũng cảm thấy hơi hoang mang.
Ninh Chi Lâm nghi ngờ nói: “Bọn họ khống chế phân hồn của bọn ta chính là
muốn ép buộc bọn ta cứ mỗi một khoảng thời gian lại phải rót huyền lực vào hạt
châu đen kia một lần.”
“Nhưng rốt cuộc có lợi ích gì thì bọn ta cũng không rõ lắm.”
“Chỉ vì vậy thôi?”
Thư Bạch Vi gật đầu: “Chính là thế đấy, mỗi lần chú linh xong, họ sẽ đưa bọn ta
trở về khu vực trống này.”
“Cũng mặc kệ bọn ta bình thường làm gì.”
“Lại không cho bọn ta ở bên trong ngọn Tứ Phương Hỏa Diệm Sơn kia.”
“Chắc chắn là đang cất giấu bí mật gì đó không để người khác biết được.”
“Là vậy à?”
Khương Thành vuốt cằm cân nhắc một lát, sau đó nhìn về Hỏa Diệm Sơn phía
xa xa.
“Có đoán nữa cũng chẳng để làm gì, vẫn là ta đi vào trước, lấy phân hồn về cho
các ngươi rồi nói tiếp.”
Nghĩ đến phân hồn của “Lam Đề” còn đang bị người ta khống chế, hắn cũng
không kiên nhẫn đợi tiếp được.
Thấy hắn sắp xông thẳng vào ngọn Hỏa Diệm Sơn kia, mọi người vội vàng
ngăn cản.
“Khương hiền giả từ từ đã!”
“Khương đạo hữu xin chớ kích động.”
Ngay cả Thư Bạch Vi cũng sốt sắng nói: “Bây giờ ngươi vẫn còn an toàn, cứ
xông vào như vậy chẳng phải chuốc khổ vào thân sao?”
“Đúng vậy Khương đạo hữu, giờ ngươi đang ở khu vực trống. Mặc dù chúng
biết ngươi đã đến nhưng muốn bắt ngươi cũng không có nhiều cách.”
“Ở khu vực trống không có bất kỳ sự tuần hoàn thiên đạo nào, họ cũng không
thể phát huy ra thực lực quá mạnh mẽ.”
Bạch Vô Khải cau mày nói: “Ngươi cứ ở chỗ này không ra, bọn họ cũng không
thể bắt được ngươi.”
“Một khi ngươi chủ động đến Hỏa Diệm Sơn kia chính là tự chui đầu vào lưới.”
“Nếu phân hồn bị chúng khống chế, đến lúc đó ngươi sẽ không còn đường phản
kháng nữa, tính mạng đều bị chúng bóp chặt trong tay, chỉ có thể nghe chúng
chi phối.”
Họ hi vọng Khương Thành có thể ở đây mãi.
Như vậy không chừng tương lai sẽ có tác dụng lớn.
Ví như bày kế lừa đối phương vào khu vực trống, rồi để Khương Thành khống
chế đối phương, ép đối phương trả lại phân hồn chẳng hạn.
Cỗ máy giết người mới tới này là phải dùng như lưỡi dao.
Ngu ngốc chạy đến đại bản doanh của đối phương tự chui đầu vào lưới thì lãng
phí quá.
Đáng tiếc nó hoàn toàn không phù hợp với tác phong của Khương Thành.
Đùa à, ta mà là người ẩn nấp trốn tránh sao?
Dù hắn có cho phép thì sự đẳng cấp của hắn cũng không cho phép!
Hắn lại thâm tình nhìn Thư Bạch Vi, liếc mắt đưa tình nói: “Phân hồn của nàng
rơi vào tay dịch, sao ta có thể ngồi yên được.”
“Một giây một phút cũng không chờ nổi nữa.”
Nói xong, hắn trực tiếp lao khỏi khu vực trống, chui thẳng vào ngọn hỏa diệm
sơn kia.
Để lại Thư Bạch Vi vẻ mặt mơ hồ.
Lời tâm tình vừa cảm động vừa buồn nôn, nàng thấy hơi hoang mang.
Chờ nàng kịp phản ứng lại, đã chả thấy bóng người đâu nữa.
“Ầy, đáng tiếc đáng tiếc!”
Thương Hư đại đế nắm cổ tay thở dài: “Một cường giả chưa bị khống chế phân
hồn cứ thế mà bị chôn vùi.”
Bạch Vô Khải và mọi người cũng thở dài liên tiếp.
“Tên này kích động quá đi mất.”
“Nổi giận đùng đùng vì hồng nhan à, tội gì phải vậy?”
“Hắn vẫn chưa hiểu rõ điểm mạnh của tộc nhân Viêm tộc, quá tự cao rồi.”
“Đừng nói giúp ngươi lấy lại phân hồn, chỉ sợ chọc giận đến tộc nhân Viêm tộc
thì hắn còn chẳng có đường sống mà quay về ấy chứ.”
Bọn họ nhịn không được lắc đầu, hoàn toàn không coi trọng Khương Thành.
Thư Bạch Vi cũng hiểu Khương Thành đi như vậy là chịu chết, nhưng lúc này
tâm tình của nàng lại rất phức tạp.
Ban đầu cứ nghĩ Khương Thành chỉ chọc ghẹo mình.
Những lời nói ra chỉ là trò cười thôi.
Tỏ ý lấy lòng mình cũng chỉ để trêu đùa.
Dù sao một người còn chẳng biết mình là ai lại luôn miệng nói bạn gái gì đó
cũng quá giả tạo.
Nhưng giờ nàng phát hiện ra hắn cũng không phải chỉ nói ngoài miệng không
thôi.
Hắn thật sự thay bằng hành động.
Hành động chạy vọt vào hỏa diệm sơn nhìn qua thì như thiêu thân lao đầu vào
lửa, nhưng tâm ý muốn giúp đỡ nàng cũng không thể thật hơn.
Dù có là người yêu chân chính thì cũng rất ít người có thể làm đến mức này vì
đối phương.
Rõ ràng là chẳng quen biết gì, sao hắn lại phải đối tốt với mình như vậy chứ?
Nàng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn mãi chẳng có đáp án.